Tối hôm đó, Tần Kiệt hào phóng mời tất cả các bạn học ăn uống no say, đến tận 9 giờ tối mới tàn tiệc.
Nhưng thế này vẫn chưa tính.
Tần Kiệt còn bỏ tiền ra mời các bạn đến Jiedaokou tìm phòng bao chơi thâu đêm.
Có người chi tiền, các bạn trong lớp đương nhiên không phản đối.
Tất cả đều ủng hộ đề xuất của Tần Kiệt.
Để không cho Tôn Ngọc Phương tìm thấy bọn họ, các bạn trong lớp đã thống nhất rằng sẽ tắt máy điện thoại.
Quả nhiên.
Sau khi Tôn Ngọc Phương đi tìm Tần Kiệt theo lời của Vọng Vận Lai không có một chút kết quả nào cả.
Cô ta đành phải quay lại ký túc xá nam một lần nữa để tìm Vọng Vận Lai.
Kết quả đừng nói là Vọng Vận Lai, người trong ký túc xá phòng 113 đều không biết đi đâu hết cả rồi.
Ngay đến cả phòng 116 cũng như vậy.
Cô ta giận run cả người, sau đó gọi điện thoại cho từng người một.
Gọi cho ai cũng nghe được đoạn thông báo của tổng đài: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.
Nếu một hai người tắt máy thì không sao.
Đằng này đám sinh viên nam trong ba phòng kí túc xá đều tắt máy, rất bất thường.
Tôn Ngọc Phương mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô ta lại gọi cho đám sinh viên nữ.
Nhưng lại là một lần thất vọng.
Đám sinh viên nữ cũng tắt máy.
Dường như bọn họ đã sớm bàn bạc với nhau vậy.
Tất cả đều như biến mất.
Cô ta biết đây nhất định là trò quỷ của Tần Kiệt.
Cô ta càng trở nên tức giận hơn.
Sau đó, Tôn Ngọc Phương chạy đến văn phòng chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách, cô ta muốn thử vận may.
Trong văn phòng chỉ có mấy sinh viên lớp khác làm parttime.
Hỏi đám sinh viên đó, ai cũng lắc đầu không rõ.
Tôn Ngọc Phương đành phải đến trung tâm thu gom phế liệu trong khuôn viên trường để tìm Mã Dương và Quách Bùi.
Câu trả lời mà cô ta nhận được vẫn vậy.
Có vẻ như tất cả sinh viên trong lớp đều bốc hơi trong vòng một ngày ngắn ngủi.
Không thấy bóng dáng một ai cả.
Cô ta vẫn không cam tâm, lại gọi cho dì Trương quản lý ký túc xá nam.
Kết quả là điện thoại của dì Trương không nằm trong vùng dịch vụ.
Cô ta tức đến nỗi muốn đập nát điện thoại.
"Hay lắm Tần Kiệt, em chơi ác đó! Được, em chơi trò mất tích với tôi đúng không, hôm nay tôi sẽ đứng ở cửa ký túc xá đợi em, ngược lại tôi muốn xem tối nay em có về ký túc xá không!"
Tôn Ngọc Phương tuyên chiến với Tần Kiệt.
Nhưng cô ta không ngốc.
Cô ta không trực tiếp đợi ở cửa ký túc xá nam mà là ẩn núp ở cửa siêu thị Trung Bách cách ký túc xá nam không xa.
Mua một chai nước và đồ ăn vặt, cô ta vừa ăn vừa uống vừa nhìn chằm chằm về phía ký túc xá.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Cô ta đợi đến 9 giờ tối, siêu thị Trung Bách đã đóng cửa, nhưng vẫn không thấy Tần Kiệt xuất hiện.
Đừng nói đến Tần Kiệt.
Tất cả đám sinh viên nam trong hai phòng còn lại cũng không thấy tăm hơi đâu cả.
Tôn Ngọc Phương vô cùng buồn bực.
Cô ta không hiểu đám sinh viên này đã đi đâu.
Vì vậy, cô ta đành phải đi bộ đến ký túc xá nam.
Lúc này, dì Trương đang xem TV.
Bà ấy thấy nửa đêm nửa hôm, Tôn Ngọc Phương lại đến.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất