"Giám đốc Châu, lời này của anh có ý gì?", Hoàng Di cau mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Cô sẽ không bỏ sót trang thứ năm của hợp đồng chứ? Nếu không thực hiện theo, coi như là vi phạm hợp đồng! Các cô phải bồi thường gấp 10 lần cho chúng tôi!", Châu Phàm nói.
"Cái gì?", Hoàng Di lo lắng, vội vàng lấy hợp đồng từ trong túi ra, dùng tốc độ nhanh nhất mở trang thứ năm ra, cúi đầu nhìn.
Quả nhiên.
Bên vi phạm phải bồi thường gấp 10 lần.
Siêu thị Kiệt Tuyết vừa chuyển cho Mao Hinh 200 ngàn tệ, nếu bồi thường gấp 10 lần thì sẽ là 2 triệu tệ.
Cái này...
Hoàng Di lập tức như hiểu ra điều gì đó.
Là một cái bẫy.
Cô ta đã sập bẫy.
Thảo nào siêu thị Kiệt Tuyết chân trước vừa mới chuyển tiền, chân sau Châu Phàm đã gọi đến.
Ghê tởm.
"Giám đốc Châu, các anh ngấm ngầm đưa tôi vào tròng tôi đúng không?", Hoàng Di tức giận nói.
"Hừ, cô Hoàng, không thể nói như vậy được! Lúc ký hợp đồng, tôi không có mặt ở đó! Mọi việc đều do cô và Uông Gia Tân quyết định".
"Hơn nữa, ban nãy cô cũng đã nói, có một số điều khoản đều là do cô và Uông Gia Tân thương lượng bàn bạc! Tức là cô cũng tham gia vào! Nếu cô nói rằng chúng tôi lừa bịp cô, vậy cô tham gia vào chuyện này, cô nói sao?"
"Anh...", Hoàng Di vô cùng tức giận, một lúc lâu sau mới nói: "Các người nhất định đã gài bẫy tôi! Đây đều là âm mưu của các người!"
"Âm mưu của chúng tôi?", giọng điệu của Châu Phàm đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Cô Hoàng, ban nãy cô đã nói những gì, tôi ghi âm hết rồi đó!"
"Cái gì? Anh dám ghi âm sao? Anh..."
"Hừ, đừng nói chen vào, tôi vẫn chưa nói xong!", Châu Phàm cắt ngang Hoàng Di nói: "Trong phòng họp nơi cô và Uông Gia Tân ký hợp đồng có lắp đặt camera đó!"
"Lúc đó các người làm gì, camera đã ghi lại! Nếu cô nói rằng chúng tôi gài bẫy cô, cô nói xem nếu chúng tôi đưa đoạn video ra, tòa án sẽ phán như thế nào?"
"Tôi...", Hoàng Di cứng họng.
Ngay sau khi cô ta nghe thấy hai từ video, cô ta liền biết mình đã thua.
Ban nãy cũng bị ghi âm lại.
Tất cả bằng chứng đều chĩa về phía cô ta.
Cô ta cho dù có liều lĩnh làm càn đến đâu, không thừa nhận cũng phải thừa nhận, chấp nhận hiện thực.
Trong đầu cô ta là một mảnh trống rỗng.
Nhất thời, cô ta không biết nên nói như thế nào mới được.
"Cô Hoàng, tôi thấy cảm xúc của cô không ổn định lắm! Hôm nay cứ như vậy đi! Sáng mai, cô đến siêu thị chúng tôi một chuyến, chúng ta gặp mặt trực tiếp rồi nói chuyện, thế nhé!"
Tút tút~
Châu Phàm cúp máy.
Hoàng Di vẫn đứng bất động ở đó.
Cả người cô ta cứng đờ.
Tại sao có thể như vậy chứ?
Rõ ràng đây là chuyện tốt.
Thế mà chỉ bởi vì lúc thương lượng hợp đồng dùng chữ "mấy", kết quả bị siêu thị bắt thóp, khiến cho tình thế lật ngược 180 độ?
Nghĩ đến chữ "mấy", Hoàng Di thiếu chút nữa nôn ra máu.
Một chữ đã làm hỏng mọi thứ.
Nó không đáng.
Đây chính là sự bất cẩn của Kinh Châu sao?
"Chị Hoàng, sao đó? Xảy ra chuyện gì vậy? Lời chị vừa nói, sao em có cảm giác là lạ thế nào ấy?", Mao Hinh đi tới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất