Dọn dẹp tủ quần áo, tôi bất ngờ phát hiện toàn bộ quần áo của chồng tôi – Hạ Tô Ngôn – đã biến mất.
Tất cả đều nằm gọn trong vali của anh ta.
Bên trong có một tấm vé máy bay ra nước ngoài vào cuối tuần này, kèm theo một bản cam kết từ bỏ danh tính.
Tối hôm đó, Hạ Tô Ngôn mang về một tấm standee hình người của chính mình, đặt vào phòng ngủ với vẻ mặt khó đoán:
"Vợ à, nếu một ngày nào đó anh biến mất, em đừng tìm anh."
"Nếu nhớ anh, hãy nhìn vào tấm standee này."
Tôi mỉm cười đồng ý.
Nhìn anh ta lén lút thu dọn hành lý sau lưng tôi, cẩn thận cùng cô trợ lý bé nhỏ của mình lên kế hoạch ra nước ngoài.
Tôi xoay người, đặt mua một tấm vé sớm hơn anh ta một ngày.
1
Hạ Tô Ngôn ở trong phòng chứa đồ đến nửa đêm mới lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ ra.
Thấy tôi nằm trên giường, anh ta dịch tấm standee sang một bên, rồi chui vào ôm lấy eo tôi.
"Vợ à, hôm nay tâm trạng không tốt sao?"
Trước đây, tôi nhất định sẽ chạy theo anh ta nũng nịu, làm nũng đến mức bắt anh ta phải đi ngủ sớm cùng mình.
Nhưng bây giờ, tôi chẳng còn chút hứng thú nào.
"Không có gì."
Tôi lạnh nhạt đáp, định xoay người đi.
Nhưng lại bị anh ta kéo lại, nhét vào lòng tôi một chiếc gối ôm in hình khuôn mặt anh ta.
Ánh mắt anh ta lóe lên chút áy náy, cúi xuống hôn lên trán tôi:
"Vợ à, sau này nếu anh không ở bên cạnh em, em cứ ôm cái này mà ngủ nhé."
Chiếc gối tỏa ra mùi nhựa kém chất lượng, chọc vào da khiến tôi đau rát.
Tôi đặt nó lên tủ đầu giường, sắc mặt vô cảm: "Được."
Giọng tôi nghẹn lại, tim cũng theo đó mà quặn thắt.
Người đàn ông đã bên tôi suốt mười năm, vậy mà lại luôn âm thầm lên kế hoạch rời bỏ tôi.
Thậm chí, anh ta còn sẵn sàng từ bỏ thân phận tổng tài của mình để cùng Thẩm Hữu Hữu bỏ trốn.
Và tất cả những điều này, chỉ để hoàn toàn thoát khỏi tôi.
Cả đêm không mộng mị.
Bị tiếng bát đĩa vỡ trong bếp đánh thức, trời vẫn còn tờ mờ sáng.
Hạ Tô Ngôn rất chú trọng giấc ngủ, giờ này bình thường chỉ có tôi thức dậy để làm bữa sáng cho anh ta.
Nhưng hôm nay, anh ta lại đang đứng trong bếp, đeo tạp dề, miệng khe khẽ ngân nga, rán trứng.
Trên bàn ăn bày sẵn sandwich và một ly sữa đậu nành nóng hổi.
Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, mắt tôi lập tức cay xè.
Anh ta vẫn luôn như vậy, vô tình mang đến cho tôi sự ấm áp, chữa lành tôi.
Nếu như tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy bản cam kết từ bỏ danh tính kia...
"Vợ à, sao hôm nay dậy sớm thế?"
Hạ Tô Ngôn mỉm cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Tôi thu lại cảm xúc, ngồi xuống ghế, vừa định đưa tay cầm ly sữa đậu nành.
"Bốp!"
Anh ta đập lên tay tôi, cau mày, giật lấy ly sữa, rồi đổ nó vào chiếc bình giữ nhiệt màu hồng, gói luôn cả sandwich lại.
"Anh mang cho Hữu Hữu."
"Đừng nghĩ nhiều, tuần trước anh thua trò chơi thử thách, hình phạt là phải mang bữa sáng cho đồng nghiệp trong một tuần."
Thấy sắc mặt tôi không tốt, anh ta lập tức rót cho tôi một cốc sữa đậu nành toàn cặn, đẩy hai quả trứng cháy khét đến trước mặt tôi.
"Ăn đi, anh cố tình làm riêng cho em đó."
Tôi cúi đầu, tự giễu cười nhẹ.
Sắc mặt Hạ Tô Ngôn sa sầm, nhìn tôi đầy khó hiểu:
"Chỉ là bữa sáng thôi mà, em có cần phải làm quá lên thế không?"
"Mới sáng sớm đã bày ra thái độ này với anh, em có biết hôm nay là tiệc cuối năm của công ty, anh phải bận cả ngày không?"
Tôi thản nhiên đáp lại, không thèm nhìn anh ta: "Xin lỗi."
Không khí lập tức đóng băng.
Hạ Tô Ngôn cầm lấy bữa sáng rời đi, nhưng ra đến cửa lại vòng về, ôm lấy tôi từ phía sau, giọng có chút nịnh nọt:
"Anh không giận em đâu, đợi anh về nhé. Tối anh đưa em ra bờ sông xem pháo hoa."
Tôi biết, anh ta đang lấy lòng tôi để chuẩn bị cho việc biến mất vào cuối tuần này.
Nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, tôi lấy điện thoại ra, đặt một tấm vé sớm hơn anh ta một ngày.
Nếu anh ta muốn tự do,
Tôi sẽ trả lại toàn bộ tự do cho anh ta.
2
Tin nhắn xác nhận vé đặt thành công nhanh chóng gửi về điện thoại.
Đang thẫn thờ nhìn màn hình, Hạ Tô Ngôn bất ngờ gọi đến.
"Tiểu Tri, lát nữa sẽ có thợ đến nhà sửa đèn và ống nước, em nhớ mặc chỉnh tề rồi ra mở cửa nhé."
"Nếu sợ thì gọi video cho anh."
Bóng đèn và ống nước trong nhà đã hỏng hơn một tháng, tôi đã nhắc anh ta ít nhất mười lần, nhưng lần nào anh ta cũng viện lý do bận việc để né tránh.
Anh ta đang không ngừng giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất