Hành động hôm nay nói nghe cho hay là vì trung thành với Thái tử, nói không hay thì là vượt quyền, thậm chí là ly gián Thái tử với tông thất và võ tướng.
Hoàng đế định Văn tiểu thư cho Thái tử, chính là xem trọng nhóm quan văn đứng sau nàng ta, nào ngờ, hai người chưa thành hôn, Văn tiểu thư đã có dấu hiệu can thiệp vào giao tế của Thái tử.
Thái tử bình thường ôn nhuận như ngọc, đối với người khác hòa nhã, nhưng trong xương tủy không chịu được sự trái nghịch.
Ngay cả Thái hậu người nuôi dưỡng hắn khôn lớn, bắt đầu ngầm can thiệp và có ý định chi phối chuyện hôn nhân của hắn, hắn cũng tuyệt đối không nương tay, chỉ trong vài tháng đã nắm được cơ hội, ép Thái hậu rời khỏi kinh thành.
Ta không muốn Thái tử và Thái tử phi tương lai tình nghĩa sâu đậm, nhưng cũng không muốn nữ nhân hậu viện nhúng tay vào tranh đấu chính trị, tổ đổ thì trứng làm sao còn nguyên, sớm muộn cũng sẽ ảnh hưởng đến ta.
Vén rèm lên, Thái tử ngồi một mình trước bàn, mặt căng thẳng, thấy ta vào trướng, hắn đứng dậy nhanh chóng bước đến, ôm chặt lấy ta: "Vẫn là nàng tốt."
Mậu Minh rất biết ý lui xuống, lúc này, trong trướng chỉ còn ta và Thái tử, ta không hỏi tại sao, chỉ vỗ nhẹ lưng hắn, hồi lâu, hắn thở ra một hơi, bình tĩnh lại.
"Điện hạ hôm nay mệt rồi, thiếp sai người chuẩn bị bánh ngàn lớp đào mật, còn có chè sen bát bảo, chi bằng dùng chút gì đó rồi nghỉ ngơi."
Được Thái tử đồng ý, Xuân Đào dâng đồ ăn lên, rồi theo sự chỉ thị của ta lui ra, lúc này, có lẽ Thái tử muốn nói đôi lời tâm sự, không muốn để người khác nghe thấy.
"Hôm nay vốn muốn đấu với nàng một trận, vừa hay Thụy Vương Thế tử mời, cô từ chối không được, nào ngờ nữ nhân Văn gia kia... Thành Quốc công phủ kinh doanh nhiều năm, thông gia vô số, trong triều không có quan hệ với họ chỉ đếm trên đầu ngón tay, danh vọng nhất chính là Văn gia, vì vậy phụ hoàng mới định đoạt mối hôn sự này, hiện giờ..."
"Văn tiểu thư có gì sai, sửa là được, biết sai có thể sửa, không gì tốt hơn, đây không phải là điều điện hạ dạy thiếp sao?" Thái tử và Hoàng đế tuy là cha con, nhưng còn là quân thần, tuyệt đối không thể có bất mãn với quân phụ.
"Nếu biết sai thì tốt rồi, không nhắc nữa, mấy ngày nữa, ta lại đưa nàng đến trường ngựa."
"Trường ngựa đã đến nhiều lần rồi, chi bằng... thiếp nghe nói năm điện hạ mười hai tuổi đi bãi săn hoàng gia, săn được một con hươu, không biết bây giờ còn bản lĩnh đó không?"
"Đương nhiên là có, nàng muốn đi săn? Đây là việc vất vả, không dễ như đánh mã cầu đâu."
"Thiếp không sợ, chỉ mong điện hạ có được chiến lợi phẩm, nếu không, chúng ta vất vả cả ngày còn phải nhịn đói."
"Ta có thể để nàng đói sao?" Thái tử ôm eo ta, siết chặt cánh tay, ta cười đùa ngả vào lòng hắn.
Một phen đùa giỡn này, tâm trạng hắn dần tốt lên, cũng không còn nghĩ đến chuyện bực mình trước đó nữa. Nhưng ý định đánh mã cầu dù sao cũng không còn, dùng xong điểm tâm liền sớm về Đông cung.
Thái tử đi săn không phải chuyện nhỏ, nhất định phải phong tỏa núi nghiêm ngặt, đề phòng kẻ xấu gây rối.
Hôm đó, Thái tử chuẩn bị xe ngựa cho ta, nhưng ta kiên quyết che mặt bằng khăn lụa, cưỡi ngựa đi cùng hắn, chỉ lùi nửa thân ngựa.
Ta biết hắn thích như vậy, nếu không thích, nhất định sẽ kiên quyết bắt ta đi xe ngựa.
Bãi săn đã được bao vây kín mít, bên trong thả một ít thú săn như thỏ rừng, gà rừng, phía sau Thái tử còn có một đội hai mươi thị vệ, tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên, làm kinh động một đàn chim bay lên.
"Các ngươi ở phía sau, không được theo." Thái tử dặn dò thủ lĩnh thị vệ, quay người giơ tay về phía ta: "Lại đây".
Ngựa quý phóng đi như bay, thị vệ nhận được lệnh không dám đến gần, chỉ có thể theo xa xa, trời đất như chỉ còn lại ta và Thái tử.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất