TỬ THẦN CHẠY KPI

Bà xã đại nhân? Vậy ra, Diêm Sắc là con trai của Diêm Vương và Nguyệt Lão?!

Thấy vậy, tôi lập tức lấy lại dũng khí: "Nhưng mà, những pháp sư khác g.i.ế.c thần đều có nguyên nhân, là do những Tử Thần không làm tròn bổn phận, gây họa nhân gian trước!"

Diêm Vương: "Hừ hừ, vậy ngươi còn muốn thế nào?"

Tôi kiên quyết đáp: "Thả bọn họ ra!"

Diêm Vương ôm trán, phẩy tay: "Chỉ cần bọn họ nguyện ý ra, ta liền thả."

"Ngươi đã nói rồi đấy, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!" Tôi ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn ông ta.

Diêm Vương có lẽ bị vẻ mặt nghiêm túc của tôi làm cho kinh ngạc, trong mắt ánh lên ý cười: "Hừ hừ, được. Con dâu này cũng được đấy, có văn hóa."

Diêm Vương vừa dứt lời, tôi liền nhanh chóng kéo Diêm Sắc chạy về phía mười tám tầng địa ngục, tôi sợ ông ta đổi ý.

Nhưng mà nói thật, Diêm Vương này, cứ hừ hừ mãi, thật sự quá lỗi thời rồi.

13

Thật ra, thanh kiếm gỗ đào đó là của bà nội tôi, khi còn sống bà  là bác sĩ, đồng thời cũng là pháp sư.

Trong một ca phẫu thuật của bà, bà cũng đã tự tay dùng kiếm gỗ đào g.i.ế.c c.h.ế.t một Tử Thần vô đạo đức giống như Kỳ Cùng, bị Diêm Vương giam cầm ở mười tám tầng địa ngục đời đời kiếp kiếp.

Nhưng khi chúng tôi đến tầng cao nhất của mười tám tầng địa ngục, cảnh tượng trước mắt khiến tôi và Diêm Sắc c.h.ế.t lặng.

Ở đây, một đám ông bà đang vui vẻ đánh mạt chược, chơi cờ.

Cái này...

Tôi đỡ lấy cái cằm sắp rớt xuống của Diêm Sắc, kéo cậu ấy nhanh chóng tìm bà nội.

Giữa một mớ hỗn độn, cuối cùng cũng tìm thấy bà nội ở bàn poker Texas.

Tôi vừa nhìn thấy bà nội liền rơi nước mắt, ôm chầm lấy bà: "Bà nội, con cuối cùng cũng tìm thấy bà rồi hu hu. Chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Diêm Vương nói chỉ cần mọi người nguyện ý đi, ông ấy sẽ thả!"

Bà nội nhìn thấy tôi cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi nghe tôi nói xong lại có chút do dự: "Cái này, chúng ta muốn đi thì có thể đi bất cứ lúc nào mà."

Hả?

Bà nội tiếp tục nói: "Ở đây không ai muốn đi cả, nhân gian quá khổ. Cháu xem ở đây vui vẻ biết bao, cũng chẳng thiếu thứ gì."

Tôi nhìn bàn poker và đầy bàn đồ ăn, lại nhìn bà nội mặt mày hồng hào, hơi hiểu ra, thì ra bọn họ ở đây sống rất hạnh phúc.

"Cả đời bà cứu người giúp đời, sống vì người khác, chuyện g.i.ế.c thần đó sớm đã công tội bù trừ rồi. Diêm Vương chỉ dọa các cháu thôi, ông ấy rất sáng suốt, yên tâm đi, cháu gái ngoan về nhà đi." Bà nội nắm tay tôi, an ủi tôi.

Nói xong, bà lại nhìn Diêm Sắc bên cạnh tôi, vỗ vai cậu ấy, dặn dò nói: "Chàng trai trẻ, hãy chăm sóc tốt cho Dật Sinh nhà ta."

Diêm Sắc được sủng ái mà lo sợ, vội vàng đảm bảo: "Bà yên tâm! Con sẽ bảo vệ cô ấy đời đời kiếp kiếp, con sẽ cố gắng!"

Bà nội bị vẻ đáng yêu của Diêm Sắc chọc cười, mỉm cười, sau đó quay lại đánh bài, quay lưng về phía chúng tôi vẫy tay chào.

14

Tôi và Diêm Sắc trở lại nhân gian, sống một cuộc sống không biết xấu hổ.

Diêm Sắc: "Vợ ơi câu cá câu cá, không có thành tích rồi."

Tôi: "Câu nữa thì tôi thành viện trưởng bây giờ."

Các Tử Thần khác thấy thành tích của cậu ấy đều ghen tị, không cam lòng, bèn tố cáo Diêm Sắc lên văn phòng Diêm Vương, Diêm Vương: "Hừ hừ, các ngươi có bản lĩnh thì cũng đi tìm một bác sĩ làm vợ đi."

Không ngờ, Diêm Vương cũng là người bênh vực người nhà.

Tôi nằm trong vòng tay của Diêm Sắc, sờ đùi cậu ấy, cười nói: "Không ngờ nha, anh đúng là con ông cháu cha đấy."

Diêm Sắc tự hào: "Anh đã nói với em rồi mà, bố mẹ anh đều là cán bộ cấp quốc gia."

Nói đến bố mẹ cậu ấy, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng hỏi cậu ấy: "Mẹ anh là Nguyệt Lão, vậy sợi dây đỏ là đêm đó lúc em ngủ anh lén buộc vào cho em đúng không?!"

Diêm Sắc quay mặt đi, tai đỏ lên: "Đây là mẹ anh dạy anh đấy, bà ấy nói bố anh ngày xưa cũng làm vậy, như thế hiệu quả hơn."

Tôi nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra!

Cuối cùng tôi cũng biết tại sao bao nhiêu năm nay tôi không lấy được chồng, lại còn yêu tên nhóc con này nữa.

Nguyệt Lão đích thân se duyên cho con trai, chắc gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không cũng không đánh gãy được duyên phận của chúng tôi rồi.

Nhưng tôi vẫn còn tò mò một chuyện: "Anh là con trai của Diêm Vương tại sao lại bị Kỳ Cùng đè ra đất mà chà đạp?"

Diêm Sắc nghe vậy, lập tức cuống lên: "Tên khốn đó toàn chơi bẩn, hắn ra tay hèn hạ, không quang minh chính đại!"

Vậy nên tuy là công tử bột, nhưng võ lực lại không được, tôi cúi đầu cười trộm: "Vậy anh là con trai của Diêm Vương rồi, ước mơ trước đây của anh chẳng phải dễ dàng thực hiện sao?"

"Dựa vào bố thì tính là anh hùng gì? Anh phải dựa vào bản lĩnh của mình để làm Diêm Vương, sửa đổi luật lệ địa ngục."

Ồ ồ ồ, thật có chí khí.

Cậu ấy đột nhiên nhìn tôi chăm chú, trong mắt ánh lên tia sáng: "Đến lúc đó, em sẽ là Diêm Vương phu nhân rồi."

Ánh mắt này... giọng điệu này... nụ cười này...

Quả nhiên, tên nhóc này lại đang nghĩ linh tinh rồi.

(Hết)

Tác giả: Lý Ngư Phi Ngư

eyJpdiI6IldOVWhhV1J4cWhwbXRVOUJRMlFMZ2c9PSIsInZhbHVlIjoibEpiaG9cL2RwNE1HSHA0cjZUZEp5VVwvRjVMclNWWFJpM0VsMXJYNWhaQzlkYWRWQ09UaE84QXJoYkFGRFVrZTJKNng1Y2xaT2U0cE8wUjlOcURZVmtEdz09IiwibWFjIjoiYjdhZDcyNmIwNzk3NGY0MzE5MDE3NDUzOTM4ZDRjNzYzYWM0NTQ4Mjg3YmRiZGMyNDIwOTlkMDRlM2JlZTYyOSJ9
eyJpdiI6IjNFb0dMWVZacU9CN1FIS1ZQUU1Qa3c9PSIsInZhbHVlIjoidkpZVlhkSXkwN2J6ZnhiaHBndzJ4SGJlK0hteE9aOWluTWVKZlM0SEM3ckZQY0pnR0FTYnRLYWNrWjY5UGxoN3luR3VTZ3Y4UFR5TlRSaWplcVAyY0E9PSIsIm1hYyI6ImQ0NWFiODU2YWY2NTBjYzE4YTI3YTQ3NjFiMjY2ODdjZDkxNWUyOWY3NTA1YTZlZGEwOGI3ZTk4YTE4MjNiYWIifQ==

 

Ads
';
Advertisement