Chương 1362 Đây là Thiên Quân Cảnh đại lão a!
Đối mặt ánh mắt tha thiết chờ mong của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, Lâm Hiên chậm rãi đứng dậy, đạp trên hư không từng bước đi đến không trung, nhìn Dược Thần Tháp dưới chân.
Mười vạn chúng ngưỡng vọng, hắn một bộ bạch bào, quang hoa vạn trượng, lạnh nhạt mở miệng nói: "Chứng bệnh của Khương Bác Thanh chính là một trong ba chứng bệnh khó nhất viễn cổ, 'Bàn Độc Chứng'!"
"Hắn cũng không thành công phi thăng mà là không thoát khỏi triệu chứng này được mà bất đắc dĩ chết đi, để lại một đạo thần thức trên thế gian thôi!"
Ba chứng bệnh khó nhất viễn cổ!
Bàn Độc Chứng!
Lâm Hiên một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, khiến cho toàn bộ không khí trong quảng trường ngọc thạch ầm vang mà bạo.
Tất cả mọi người cũng sẽ không hoài nghi Lâm Hiên có nửa phần hư giả, bởi vì thân phận hắn còn đó. Chỉ là tất cả mọi người đang có mặt ở đây không ngờ được là Dược Thần đời trước lại mắc chứng bệnh khó như vậy.
Càng làm cho người ta giật mình là thế gian đều nghe đồn Dược Thần đời trước Khương Bác Thanh đã phi thăng, nào nghĩ tới Lâm Hiên khẳng định hắn chưa từng độ kiếp thành công.
Nói cách khác, bây giờ người đang ngồi ở tầng thứ chín mươi chín chính là thi thể Khương Bác Thanh sau khi độ kiếp thất bại, mà chỉ sợ là hắn dốc hết toàn lực mới bảo vệ được mấy đạo thần hồn để lại trên thế gian.
Sau đó tưởng tượng tiếp, mọi người liên hệ truyền thuyết dân gian, ẩn ẩn cảm thấy chỉ có giải khai Bàn Độc Chứng của Khương Bác Thanh, lại thêm sở học suốt đời của hắn mới có thể thành công chống cự thiên kiếp phi thăng. Đương nhiên những này đều chỉ là suy đoán, mọi người cảm thấy chắc chắn phải để Lâm Hiên chứng thực suy đoán này mới có sức thuyết phục.
Thạch Mãnh vội vàng hành lễ nói: "Xin hỏi Đế phu tôn thượng, Bàn Độc Chứng này là chứng bệnh ra sao?"
Hắn mặc dù là cao đồ của nhất đại đan y chí tôn Quỷ Cốc Chân Nhân, có tiềm năng trở thành thiên hạ đan y song đạo chí tôn nhưng đối mặt Lâm Hiên, ngữ khí vẫn cực kỳ tôn kính và tôn sùng.
Khỏi cần phải nói, chỉ bằng Lâm Hiên có thể nhìn một cái là nhận ra được triệu chứng của Khương Bác Thanh, điểm này đủ để Thạch Mãnh vui lòng phục tùng. Thậm chí Thạch Mãnh có chút không ngờ được sư tôn mình Quỷ Cốc Chân Nhân cũng không có tạo nghệ thâm hậu bằng Lâm Hiên.
Bên cạnh hắn, Tôn Ân Miểu cũng yên lặng gật đầu, có ý tưởng giống như Thạch Mãnh, cho nên cũng vẻ mặt vẻ tôn kính.
Lâm Hiên liếc nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đây, chỉ thấy tất cả mọi người đều vểnh tai, vẻ mặt chờ mong và nghiêm túc, nhân tiện nói: "Bàn Độc Chứng, tên như ý nghĩa, chính là độc tố Niết Bàn phản phệ thân thể."
Thạch Mãnh vội vàng hành lễ lần nữa: "Xin hỏi Đế phu, Khương Bác Thanh thân làm một đời Dược Thần, hẳn là có phương pháp khắc chế bách độc bách bệnh, sao lại khiến cho độc tố Niết Bàn phản phệ mình?"
Tôn Ân Miểu nói hùa theo: "Niết Bàn, có chết rồi sinh chi ý, nói cách khác, bệnh độc trong cơ thể vốn bị tiêu diệt, sau đó lại sinh ra xâm nhập nhân thể, chuyện này quá không thể tưởng tượng nổi!"
Bọn họ vừa nói dứt câu, vô số tu sĩ đang có mặt ở đây đều gật đầu đồng ý. Trong quan niệm của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, cho dù là loại bệnh độc nào, chỉ cần bị hóa giải thì sẽ triệt để mai danh ẩn tích. Nhưng mà Lâm Hiên lại nói Khương Bác Thanh bị độc tố Niết Bàn phản xâm, chuyện này khiến cho người ta rất khó nghĩ thông suốt!
Có được Cực Đạo Thánh Thư và y kỹ cấp Tông sư, Lâm Hiên trả lời vấn đề của mọi người rất thành thạo điêu luyện.
Hắn nhìn quanh toàn trường, mỉm cười: "Khương Bác Thanh thân làm một đời Dược Thần, tin tưởng khi còn sống đều giống như chư vị, nếm hết các loại đan dược dược liệu."
"Nhưng là thuốc thì ba phần độc, các loại độc tố tích lũy tiềm ẩn trong cơ thể, hoà vào mạch máu, vận hành quanh thân, từ đó tiềm ẩn trong cơ thể, mặc dù có thể dùng các loại Giải Độc Đan hoặc công pháp tiêu trừ những độc tố này nhưng không thể triệt để thanh trừ vết tích những độc tố này trong cơ thể."
"Ngoài ra còn có một chút dược liệu đan dược tương đối hiếm thấy sẽ để lại một chút độc tố khó mà phát hiện, càng khó thanh trừ, những nguyên nhân này kết hợp với nhau sẽ trong thời gian nào đó dẫn động độc tố Niết Bàn trùng sinh, khiến cho thân thể trọng thương."
"Dù sao cho dù nhất đại Dược Thần cũng chỉ là phàm phu, cũng không phải là tiên nhân thân thể a!"
Nghe đến đó, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều im lặng, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt trầm tư. Qua gần hai mươi hơi thở, hội trường ngọc thạch mới tiếng người như sấm, tiếng thán phục, tiếng ca ngợi vang lên bên tai không dứt.
"Đế phu nói như vậy thì ta hiểu!"
"Không sai, Đế phu nói tri thức tường tận mới lạ, đồng thời lại cực kỳ dễ lý giải, đúng là lợi hại!"
"Bội phục! Bội phục!"
...
Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu sắc mặt rung động, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.
Bọn họ đều thở dài: "Từ Đế phu giảng giải về Bàn Độc Chứng, đúng là hắn đã vượt xa trình độ sư tôn, đúng là thiên nhân vậy!"
Đồng thời bọn họ lại cảm thấy thấp thỏm lo âu, bởi vì dựa theo lời Lâm Hiên nói, chỉ cần độc tố xuất hiện trong cơ thể thì sẽ để lại vết tích, đến một lúc nào đó sẽ bộc phát.
Mà bọn họ sư từ Quỷ Cốc Chân Nhân, thích dùng thân thể của mình thí nghiệm thuốc, nếu một ngày dính Bàn Độc Chứng, như vậy chẳng phải là sống không bằng chết?
Vừa nghĩ đến đây, Thạch Mãnh vội vàng chắp tay hành lễ: "Xin hỏi Đế phu, dùng loại đan phương nào luyện đan mới có thể hóa giải Bàn Độc Chứng này?"
Tôn Ân Miểu nhíu nhíu mày nói: "Sư huynh, Bàn Độc Chứng này chính là chứng bệnh viễn cổ khó trị, đan dược trị liệu chắc chắn cực kỳ trân quý khó được, nào có đạo lý tùy tiện công bố đan phương?"
Mọi người nghe vậy đều yên lặng gật đầu. Bàn Độc Chứng là nghi nan hiếm thấy như vậy, như vậy thì đan dược dùng để trị liệu bệnh này sẽ cực kỳ trân quý. Mà so với đan dược, đan phương càng trân quý khó được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất