Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới - Lâm Hiên (FULL)

Chương 1256 Chương 1256. Tiền bối thần bí

Ngũ Hồng Giang bình tĩnh nhìn Dịch Phong thi pháp, đến khi xúc xắc cách mặt đất khoảng một trượng, ông ta mới nheo mắt lạnh lùng lên tiếng:

“Tiểu tử thối cũng có chút bản lĩnh, đáng tiếc ngươi vĩnh viễn không phải đối thủ của ta!”

Ông ta nâng tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại thành kiếm, chỉ về phía không trung.

Ông ta không ngừng lẩm bẩm, một tia sáng vào mang lao ra từ trong ngón trở và ngón giữa của ông ta.

“Đi!”

Ngũ Hồng Giang gầm lên, chỉ ngón tay về phía xúc xắc.

Vụt!

Xúc xắc nhanh chóng rơi xuống, không gian xung quanh trở nên hỗn độn nôn nóng, hình như có hai luồng huyền lực đang điên cuồng đánh cờ đấu tranh.

Một lúc sau, xúc xắc nặng nề rơi xuống đất.

Ầm!

Một luồng huyền quang trong xúc xắc nổ tung, Dịch Phong bị chấn động kêu thảm thiết, điên cuồng lùi về sau khoảng trăm trượng.

“A ~ Đáng chết!”

Dịch Phong thua, ngực nóng lên, quỳ trên mặt đất nôn ra ba ngụm máu tươi.

Địch Tích San và mọi người vội vàng nhìn về phía xúc sắc, chỉ thấy bên trên xuất hiện một điểm nhỏ màu hồng.

Ngũ Hồng Giang thắng

“Ha ha ha! Ngũ Hồng Giang ngửa đầu cười to: “Tên chuột nhắt, vừa rồi chính ngươi nói tùy ta xử lý!”

Ông ta vận huyển linh khí, thân hình lóe lên xuất hiện trước mặt Dịch Phong.

Tung ra một chưởng đánh mạnh lên trán hắn, sau đó nhấc chân đá bay hắn.

Thân thể của Dịch Phong như diều đứt dây, sau khi phá vỡ lùm cây thì rơi xuống vực sâu.

“Đừng mà!”

Địch Tích San hoảng sợ, vội vàng vận chuyển linh khí lao về phía vực sâu, muốn nhảy xuống cùng với Dịch Phong.

Ngũ Hồng Giang nhanh chóng bước đến, vận chuyển linh lực bắt lấy bả vai của Địch Tích San, mạnh mẽ ấn nàng đứng ở trên vực sâu.

“Tiểu thư, hắn chết chắc rồi, ngươi cũng có thể hoàn toàn hết hy vọng!”

“Người đâu, đến trói tiểu thư lại mang về!”

Địch Tích San vô lực quỳ trên mặt đất, tùy ý để người của Ngũ Hồng Giang trói chặt chính mình.

Lúc đứng dậy phải rời khỏi, nàng cắn răng nhìn về phía vực sâu vô tận.

Dịch Phong, chàng thật sự đã chết?

Sao chàng có thể dễ dàng chết như vậy?

…...

Vực sâu vô tận, sương mù dày đặc.

Lúc Dịch Phong mở mắt ra thì nhìn thấy sương trắng dày đặc quanh quẩn trên đỉnh đầu, không thấy gì cả.

“Ta chưa chết?”

Cảm giác được thân thể xé rách đau đớn, Dịch Phong lại vô cung vui vẻ, bởi vì đau đớn đại biểu hắn còn sống.

Cắn răng bò dậy nhìn xung quanh, hắn phát hiện đây là một sơn cốc, dưới thân là mặt cỏ rậm rạp.

Cỏ xanh thon dài, bùn đất mềm mại.

Cuối cùng Dịch Phong cũng hiểu chính mình may mắn rơi xuống sơn động này nên mới tránh khỏi kết cục chia năm xẻ bảy.

“Đại nạn không chết sẽ có hạnh phúc cuối đời!”

“San Nhi, chờ ta, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách tìm được nàng, dẫn nàng rời đi!”

Sống sót sau tai nạn làm Dịch Phong mừng như điên, không nhịn được điên cuồng hét to.

Đột nhiên một giọng nói hồn hậu già nua vang lên từ phía sau, lông tơ trên người Dịch Phong dựng đứng:

“Tiểu tử thối, rơi xuống vực sâu với độ cao như vậy cũng chưa ngã chết, mạng rất lớn.”

Dịch Phong hoảng sợ, vội vàng xoay người, nhìn thấy một tảng đá đen có đường kính trăm trượng ở cách đó không xa.

Trên tảng đá đen quấn quanh trăm dây xích sắt huyền thiết, rắc rối phức tạp cột lấy một lão giả râu tóc bạc phơ, quần áo rách nát.

Lão giả gầy như gậy, dưới hốc mắt thâm thúy, tia sáng trong đôi đồng tử màu tím kia nổ bắn ra giống như mãnh thú Hồng Hoang làm người kinh sợ.

Dịch Phong vội vàng quỳ trên đất: “Vãn bối không biết tiền bối ở đây, vừa rồi quấy rầy tiền bối, xin tiền bối thứ tội!”

Lão giả cười nói: “Ngươi định tạ tội như thế nào?”

Lúc nói chuyện, cả người ông ta và tảng đá đen cùng bay lên không trung, khí thế mạnh mẽ khủng bố nhìn xuống Dịch Phong.

Giống như chỉ cần câu trả lời của Dịch Phong làm ông ta không vui, ông ta sẽ thao tác tảng đá đập Dịch Phong thành bánh nhân thịt.

Ánh mắt Dịch Phong run lên, mồ hồi trên trán rơi xuống dưới.

Hắn có thể cảm nhận được rất rõ hơi thở khủng bố của lão gải này, giống như mãnh thú Hồng Hoang trấn áp mọi thứ trong sơn động.

Đối mặt với lão giả thần bí cường đại như vậy, hắn thật sự không biết nên làm thế nào mới có thể làm lão giả vừa lòng.

Đột nhiên ánh mắt của Dịch Phong run lên.

Đột nhiên hắn chú ý đến tảng đá đen sau lưng lão gải có sáu mặt, ở vị trí chính giữa phía dưới được khảm sáu viên đầu lâu.

Dịch Phong hơi di chuyển thân thể, phát hiện bên trái của tảng đá đen được khảm bốn viên đầu lâu.

Hắn bừng tỉnh: “Tảng đá đen này lại là một viên xúc xắc!”

Bất Lạc Thành.

Nằm ở vị trí trung tâm thành trì, có một nơi có phong cách kiến trúc tương tự như sân trong cung điện.

Sân này chiếm diện tích ngàn vạn dặm, tường tím ngói ngọc, điêu lan họa đống, quang huy xa hoa, cực kỳ khí phái.

Trên cửa chính treo một bảng hiệu do Thiên Ngoại Huyền Ngọc bao vàng mà thành, vô cùng khí thế, uy phong lẫm liệt.

Trên bảng hiệu, Du Long Tẩu Phượng viết ba chữ “Đổ Thánh Phủ”, trực tiếp nói ra thân phận chủ nhân chiếc sân này.

Đổ Thánh, Địch Kình Thiên!

Lúc này ở tiền viện trong đại sảnh, Địch Kình Thiên một thân trường bào tử kim hai tay chắp ở phía sau, đi tới đi lui.

Đôi mày kiếm nhíu chặt lại, trong ánh mắt mơ hồ có vài phần phẫn nộ và lo lắng.

Thần thái như thế, làm cho không khí trong đại sảnh đầy áp lực.

Mấy gia đình đều cúi đầu đứng ở một bên đại sảnh, không dám ngẩng đầu nhìn Địch Kình Thiên.

Lại càng không dám há mồm thở dốc, sợ quấy nhiễu vị Đổ Thánh tính tình nóng nảy này.

“Sao Hồng Giang đi lâu như vậy mà vẫn chưa về? Chẳng lẽ không bắt được người?”

Địch Kình Thiên đã đi tới đi lui hơn một ngàn lần, thần sắc không kiên nhẫn trong mắt càng thêm nồng đậm.

Lúc này một thanh âm thô kệch từ cửa lớn truyền đến.

“Gia chủ, tiểu thư dẫn về rồi!”

Địch Kình Thiên vội xoay người nhìn lại, chỉ thấy đám người Ngũ Hồng Giang áp giải Địch Tích San bước nhanh về phía đại sảnh.
Chương 1257 Chương 1257. Con rể của Đổ Thánh

“Cuối cùng cũng trở lại rồi!” Địch Kình Thiên vui vẻ, lập tức trầm mặt xuống, trong ánh mắt mang theo vài phần tức giận, nhìn Địch Tích San đi tới trước mặt mình.

“Phụ thân, người thả ta ra, để cho ta đi tìm Dịch Phong!” Dọc đường đi Địch Tích San đã sớm khóc sưng cả mắt lên: “Dịch Phong bởi vì ta mà chết, người muốn cho nữ nhi của mình ôm hận cả đời sao?”

Địch Kình Thiên nghe vậy, sự sắc bén trong đôi long quang nở rộ:

“Đến bây giờ mà ngươi vẫn còn quan tâm đến tính mạng của đám hạ nhân đó?”

“Vi phụ đã sớm khuyên ngươi, không nên có bất kỳ liên quan gì với loại tiểu tử nghèo này, ngươi lại không nghe!”

“Tất cả hậu quả bây giờ, đều là bởi vì chính ngươi cố chấp, không liên quan tới vi phụ!”

Địch Tích San gấp đến độ giậm chân: “Cha, con và Dịch Phong lưỡng tình tương duyệt có gì sai sao? Vì sao cha lại ngăn cản?”

Địch Kình Thiên hừ lạnh một tiếng: “Có sai!”

“Ta đã sớm nói cho ngươi biết, chúng ta chính là Đổ Thánh chi gia, nhất định phải truyền thừa đổ đạo của gia tộc!”

“Ngươi có thể có người thích, nhưng người này nhất định phải là thiên tài tuyệt đỉnh cược đạo, hơn nữa phải ở rể Địch gia chúng ta mới được!”

“Rất rõ ràng, Dịch Phong kia không phải là người Địch gia chúng ta muốn! Thiên phú của hắn bình thường, gia cảnh cùng khổ, hắn không xứng với ngươi, càng không xứng với Địch gia chúng ta!”

Địch Tích San cắn răng nói: “Con thật không ngờ, phụ thân lại bá đạo như thế!’

Địch Kình Thiên vẻ mặt kiên quyết: “Vi phụ đã quyết định rồi, hôm nay kén rể cho ngươi, ta nhất định phải tuyển ra một thiên tài ưu tú nhất ở trước mặt mọi người, làm rể hiền của Địch gia ta!”

Vừa nói, Địch Kình Thiên vừa bước tới và giam cầm Địch Tích San cùng với Huyền Công độc tài của mình.

Tiếp theo, hắn ra lệnh cho quản gia trong phủ lập tức bắt đầu thu xếp chuyện kén rể.

Mà cái gọi là kén rể.

Tức là thông qua phương thức đánh bạc so đấu, chọn ra thanh niên đánh bạc ưu tú nhất, để hắn trở thành rể của Địch gia.



Trong Vọng Nguyệt Lâu.

“Đế phu thật sự là rộng lượng!”

“Nhìn Đế phu uống rượu, như nhìn Tiên Nhân hút biển, thật là làm cho người ta không thể không bội phục!”

Trong yến tiệc, các thanh niên tài tuấn ở đây một vòng tiếp một vòng tiến lên kính rượu Lâm Hiên.

Mà Ma tộc chi tửu, vốn dĩ nổi tiếng nóng cay.

Bọn họ đều không đoán trước được, đối mặt lời nhiều lời mời rượu như thế, ai đến Lâm Hiên cũng không từ chối, uống hết ngàn chén rượu mà mặt không đỏ, không thở hổn hển, giống như là uống nước, thoải mái thích ý.

Ngược lại rất nhiều thanh niên tài tuấn kính rượu hắn kính, một đám mặt đỏ tới mang tai, cho dù là dùng linh lực hóa rượu, cũng vẫn khó nén thần thái uống say.

Sự tương phản to lớn, mãnh liệt như thế, làm cho tất cả mọi người ở đây không nhịn được mà suy đoán, Lâm Hiên chỉ sợ là tửu tiên hóa thân, có lẽ trên đời này căn bản không tồn tại loại rượu có thể làm cho hắn say.

Trong bầu không khí vui vẻ rộn rã như thế, tiệc sinh nhật giằng co hơn hai canh giờ rốt cục tới gần kết thúc.

Vụ Ngưng cảm thấy, thân phận Lâm Hiên vô cùng tôn quý, nếu đã đi tới Xích Viêm Quốc, như vậy nhất định phải mời hắn giá lâm Xích Viêm Quốc ngồi một lúc mới được.

Nếu không, có vẻ quá mức thất lễ.

Sau khi cô nói rõ ý đồ, Lâm Hiên tùy ý đáp ứng.

Nguyên nhân chủ yếu nhất, là đám Tuyền Châu và Mộ Ấu Khanh còn muốn chơi với Vụ Ngưng nhiều một chút, Lâm Hiên đương nhiên phải thỏa mãn tâm nguyện của các nàng.

Tan tiệc, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn đám Tuyền Châu đến Vọng Nguyệt Lâu.

Cơ Vũ, Thượng Quan Thường An và tất cả thanh niên tài tuấn cũng không sốt ruột rời đi, mà là chúng tinh phủng nguyệt vây quanh người Lâm Hiên, liều mạng để duy trì cảm giác tồn tại.

Đi chưa được mấy bước, một con Tường Vân Ma Điểu đã bay tới sau lưng mọi người.

Trên lưng Ma Điểu có một thanh niên áo đen, sau khi rơi xuống đất nói với một thanh niên tài tuấn: “Kiều Tùng sư huynh, hôm nay Đổ Thánh đại bày lôi đài ngay tại Bất Lạc Thành, muốn kén rể, tìm một chàng rể thay nữ nhi của mình, ngươi cũng đi xem một chút đi!”

Nam tử tên Kiều Tùng, chính là đệ tử tông môn chuyên tu đổ đạo ở Đông Vực.

Người nói chuyện, chính là đồng môn sư đệ của hắn, bởi vì biết được hắn tham dự yến hội ở Vọng Nguyệt Lâu, nên đến đây báo cáo.

Nghe nói như thế, Kiều Tùng vội vàng tiến lên hành lễ tạm biệt Lâm Hiên.

Đối với tu sĩ chuyên tu đổ đạo mà nói, đổ đạo Địch Kình Thiên chính là thần tượng đương thời.

Có thể trở thành con rể của hắn, không chỉ là vinh quang to lớn, hơn nữa còn rất có ích đối với tu luyện trong tương lai.

Kiều Tùng biết hôm nay thế nào cũng có cao thủ xuất hiện, cường giả như rừng, nhưng cơ hội như này tuyệt đối không có thể bỏ qua.

“Đổ Thánh kén rể?”

Nghe thấy Đổ Thánh tổ chức kén rể ở trong thành, đôi mắt to lớn xinh đẹp của Mộ Ấu Khanh không khỏi sáng ngời: “Cảm giác rất thú vị nha, biểu tỷ phu chúng ta cũng đi xem một chút đi?”

Đám Tuyền Châu vốn thích tham gia náo nhiệt, nghe Mộ Ấu Khanh nói như vậy, nhao nhao vỗ tay khen ngợi.

“Ừm ừm ừm, phụ thân, chúng ta cũng đi xem một chút!”

Lâm Hiên sủng nịch cười nói: “Được, vậy chúng ta cùng đi tham gia náo nhiệt!”

Kiều Tùng và bằng hữu của hắn nghe nói Lâm Hiên cũng muốn đi, nhất thời ân cần dẫn đường cho hắn.

Mà đám thanh niên tài tuấn Cơ Vũ, Thượng Quan Thường An cũng vội vàng đuổi theo.

Trong mắt bọn họ, lần này đi vừa có thể tham gia náo nhiệt, quan sát tràng diện Đổ Thánh kén rể, cũng có thể tìm được một lý do thích hợp tiếp tục đợi ở bên người Lâm Hiên xoát hảo cảm, thật có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.



Trung tâm Bất Lạc Thành, trên quảng trường khổng lồ trước Đổ Thánh phủ.

Võ đài cao trúc, đai đỏ phiêu vũ.

Trên một bức vải đỏ thật lớn dài trăm trượng, viết bốn chữ to bắt mắt: Luận đạo kén rể!
Chương 1258 Chương 1258. Con rể của Đổ Thánh (2)

Trong Quan Cảnh Các bên cạnh lôi đài, Địch Kình Thiên ở ghế chính, Địch Tích San hai mắt đẫm lệ ngồi một bên, vẻ mặt bất đắc dĩ, còn có Ngũ Hồng Giang khí thế lăng nhiên đứng ở nơi đó.

Mà quản gia Đổ Thánh Phủ đứng ở giữa lôi đài.

Quản gia nhìn xuống phía dưới đông đúc như thủy triều, ước chừng có mấy vạn người, chắp tay nói: “Chư vị, hôm nay chính là ngày thiên kim Đổ Thánh phủ luận đạo kén rể!”

“Phàm là tài tuấn trẻ tuổi dốc lòng chuyên tu đổ đạo, hơn nữa còn có thành tích, đều có thể lên đài tỷ thí!”

“Người thắng cuối cùng, sẽ trở thành con rể của Đổ Thánh, hưởng hết hậu đãi và tôn quý của Đổ Thánh Phủ chúng ta!”

Chương 808: Thiên Kiêu đổ đạo đời mới, lấy ta làm tôn!

Rào!

Quản gia vừa nói xong, toàn trường chấn động.

“Thì ra Đổ Thánh kén rể, là muốn giúp Địch gia tìm một người ở rể!”

“Đúng vậy, từ trước luận đạo kén rể đều là gả nữ nhi ra ngoài, không ngờ Đổ Thánh vậy mà lại đề ra như vậy!”

“Phàm là người có can đảm lên đài, tất nhiên đều là cao thủ đổ đạo, chỉ là, người như bọn họ nguyện ý ở rể sao?”

Trong lúc mọi người bàn tán, không khỏi sinh ra các loại nghi ngờ.

Trong đó chú ý nhất một điểm, chính là vấn đề ở rể.

Ma tộc sùng bái cường giả, cho nên càng coi trọng thể diện.

Nhất là những thanh niên tài tuấn có thực lực nổi bật, mỗi người đều là tâm cao khí ngạo, rất khó tưởng tượng bọn họ sẽ đáp ứng việc ở rể của Đổ Thánh Phủ.

Nhưng rất nhanh, đã có nhân sĩ thâm niên phân tích nói: “Đổ Thánh làm ra động tĩnh lớn như vậy, tuyệt không phải là gả con gái đơn giản như vậy!”

“Dựa theo hiểu biết của ta, gia tộc Đổ Thánh có truyền thừa với đổ đạo, mà thế hệ này Đổ Thánh chỉ có một nữ nhi, nếu gả đi, hiển nhiên không thể truyền đổ đạo đời đời xuống, biện pháp tốt nhất đương nhiên là kén rể!”

“Mà có thể trở thành con rể của Đổ Thánh, chẳng những có thể đạt được truyền thừa của gia tộc Đổ Thánh, hơn nữa có thể nắm giữ tài nguyên của Đổ Thánh Phủ để tu luyện, tuyệt đối có thể làm cho người ta bỏ bớt đi mấy trăm ngàn năm phấn đấu, thậm chí còn hơn thế nữa!”

“Cho nên nói, phàm là người có tâm tinh tiến trên con đường đổ đạo, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội trời ban như thế!”

Người này vừa phân tích ra, mọi người ở đây đều im lặng gật đầu.

Tục truyền nói, tài phú của gia tộc Địch Kình Thiên có thể so sánh với cả trăm nước, các loại tài nguyên tu luyện thì mười đời người tiêu không hết.

Vốn liếng hùng hậu như thế, đủ để đả động bất kỳ một thiên tài nào.

Chớ nói chi là Đổ Thánh chi nữ mỹ mạo như hoa, mềm mại đáng thương, cũng là có thể khiến vô số thanh niên tài tuấn cạnh tranh.

Quả nhiên đúng như mọi người dự đoán.

Trong đám người rất nhanh đã có thanh niên tài tuấn nhảy lên lôi đài, hăng hái quét mắt toàn trường, để cho người ta đi lên đọ sức với mình.

Có người này mở đầu, kế tiếp số người tham gia càng ngày càng nhiều, cạnh tranh càng thêm nóng bỏng kịch liệt.

Trong chuyện này, không thiếu các đại đổ đệ tử Thiên Kiêu của Đạo tông môn, ở trên lôi đài tận tình thi triển huyền công của bản tông cùng với thiên phú của mình, đánh lui từng đối thủ, sau đó lại bị đối thủ mạnh hơn đánh bại.

Cứ lặp đi lặp lại tuần hoàn như thế, mãi đến khi một thanh niên áo đỏ xuất hiện, mới kết thúc cục diện này.

Thanh niên áo đỏ này một hơi đánh lui 32 vị Thiên Kiêu đổ đạo, dựa vào tu vi mạnh mẽ và kỹ thuật đổ đạo xuất thần nhập hóa, làm cho tất cả các đối thủ vui lòng phục tùng.

Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của hắn, trên lôi đài cuối cùng cũng không ai dám trèo lên.

Mà lúc này, trên toàn bộ quảng trường tiếng người nổ vang, tiếng huyên náo chấn động chín tầng mây.

“Không hổ là “Tiểu Đổ Thánh” Yến Thánh Kiệt, một hơi đánh bại liên tiếp 32 Thiên Kiêu, quả thật mạnh đến thái quá!”

“Đúng vậy, nghe đồn Yến Thánh Kiệt có được Huyễn U Ma Thể thể chất đổ đạo của mười đại thần cấp, nhưng đồng thời thi triển ra 3600 loại đổ kỹ, làm cho người ta khó lòng phòng bị, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giả!”

“Khí thế của Yến Thánh Kiệt mãnh liệt như thế, chắc hẳn kế tiếp cũng không ai dám đối chọi với hắn!

“Đó là đương nhiên, danh hiệu Tiểu Đổ Thánh không phải là kêu không!”



Rất nhiều người cũng thật không ngờ, một “Tiểu Đổ Thánh” Yến Thánh Kiệt, vậy mà lại xuất hiện trên lôi đài luận đạo kén rể.

Bởi vậy cũng đủ để thấy được, gia tộc Đổ Thánh Địch Kình Thiên, cùng với nữ nhi Địch Tích San của hắn có bao nhiêu lực hấp dẫn.

Mắt thấy mọi người đều lộ ra ý vui lòng phục tùng, Yến Thánh Kiệt kiêu ngạo quét qua toàn trường, cao giọng nói: “Thiên Kiêu đổ đạo đời mới, lấy ta làm tôn!”

“Chư vị, thắng cục lôi đài trận của hôm nay đã định, người nào còn muốn lên đài thì chớ lãng phí thời gian!”

Tông môn của hắn, chính là đệ nhất đại tông môn đổ đạo Đông Vực.

Mà hắn đã dùng biểu hiện mang tính thống trị, chứng minh với thiên hạ rằng chi danh “Tiểu Đổ Thánh” quả thật danh xứng với thực.

Bởi vậy đối với hắn, hắn có bản chất cuồng ngạo, đủ để trở thành con rể của Đổ Thánh, hưởng thụ hết thảy tài nguyên và tài phú của Đổ Thánh Phủ.

Về phần ở rể…

Đợi đến khi hắn trở thành Đổ Thánh đời mới, danh hiệu này còn không phải là tiện tay có thể lấy ra sao?

Đến lúc đó, ai lại dám khinh thường hắn?

Ôm những ý nghĩ này, lúc này Yến Thánh Kiệt nghiễm nhiên nắm chắc thắng lợi, tư thái nắm giữ tương lai.

Trong Quan Cảnh Các.

Địch Tích San bị Địch Kình Thiên giam cầm, toàn thân không thể nhúc nhích, đành cắn răng rơi lệ nói: “Cha, con tuyệt đối không muốn gả cho người cuồng vọng tự đại như vậy!”

Địch Kình Thiên ra vẻ không cho là đúng, vuốt chòm râu của mình nói: “Cuồng một chút thì sao?”

“Người trẻ tuổi có bản chất, nên cuồng!”

“Ta cảm thấy đây mới là khí chất và phong thái mà Thiên Kiêu đỉnh cấp nên có, ta thích tiểu tử này!”

Là một Đổ Thánh, hắn cũng có nghe qua danh tiếng của Tiểu Đổ Thánh Yến Thánh Kiệt.
Chương 1259 Chương 1259. Con rể của Đổ Thánh (3)

Có thể nói, bất kể là điều kiện bản thân, hay là bối cảnh tông môn của Yến Thánh Kiệt, đều vô cùng xứng đôi với Địch Tích San.

Trước mắt Yến Thánh Kiệt đứng đầu, trấn áp toàn trường, đây chính là kết quả tốt nhất trong mắt Địch Kình Thiên!

Ngũ Hồng Giang ở một bên cũng yên lặng gật đầu.

Cho dù Dịch Phong xách giày cho Yến Thánh Kiệt cũng không xứng, hắn căn bản không có tư cách nhúng chàm tiểu thư nhà mình!

Quản gia trên lôi đài nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Địch Kình Thiên, sau đó xoay người nhìn về phía mọi người: “Thực lực của Tiểu Đổ Thánh kinh thiên, đánh cho tất cả đối thủ tâm phục khẩu phục, đã như vậy, ta tuyên bố, luận đạo kén rể lần này người thắng cuộc cuối cùng chính là...”

Không đợi hắn nói xong, trong đám người bỗng nhiên có người hô to một tiếng: “Chờ một chút! Ta tới khiêu chiến hắn!”

Một luồng huyền quang xông ra khỏi đám người, hỏa tốc rơi trên lôi đài, biến ra một cái thiếu niên mặc áo xám.

Khuôn mặt thiếu niên thanh tú, ánh mắt kiên nghị vô cùng.

Nhưng, sau khi quay đầu nhìn Địch Tích San, lại lập tức trở nên nhu tình vạn trượng.

“Dịch Phong!”

Địch Tích San vừa nhìn thấy Dịch Phong, đã kích động đến tột đỉnh.

Nàng thật sự không ngờ, chẳng những Dịch Phong không ngã chết, ngược lại lấy tư thái mạnh mẽ lên lôi đài khiêu chiến với Yến Thánh Kiệt.

Điều này làm cho trong lòng nàng nhất thời tràn ngập hy vọng vô hạn, rất có cảm giác hưng phấn tìm đường sống trong cõi chết.

Địch Kình Thiên nhìn Địch Tích San, sát ý trong mắt tăng vọt: “Thì ra người mê hoặc San Nhi chính là tiểu tử này!”

“Vì sao hắn…”

Hắn nhớ lúc trước Ngũ Hồng Giang đã thề son sắt, đã đánh Dịch Phong vào vách núi vô tận.

Vì sao hắn còn có thể còn sống xuất hiện?

Ngũ Hồng Giang cắn răng nói: “Không ngờ tiểu tử này còn sống! Gia chủ, bây giờ ta lên đài giết hắn!”

Địch Kình Thiên lập tức lắc đầu: “Hôm nay trước mắt bao người, nếu ngươi là động thủ, Địch gia chúng ta nhất định sẽ rơi mất thanh danh lấy lớn địch nhỏ, hơn nữa còn sẽ bị thế nhân nghi ngờ tính công bằng của trận luận đạo kén rể này!”

Ngũ Hồng Giang cắn răng nói: “Vậy chúng ta nên làm gì?”

Địch Kình Thiên hít sâu một hơi, nheo mắt nói: “Trước tiên yên lặng theo dõi kỳ biến đi!”

“Tiểu Đổ Thánh không phải dễ đối phó như vậy, cho dù tiểu tử này có kỳ ngộ thiên đại, cũng không có khả năng trong nửa ngày ngắn ngủi cá vượt long môn, thắng được Tiểu Đổ Thánh!”

Ngũ Hồng Giang nghe vậy thì không khỏi gật đầu, vẻ mặt đồng ý.

Quả thật như Địch Kình Thiên nói, Tiểu Đổ Thánh Yến Thánh Kiệt chính là Thiên Kiêu tuyệt đỉnh đã trải qua vô số lần khảo nghiệm thực chiến.

Tiểu tử nhà nghèo Dịch Phong lúc trước đã thể hiện rõ tiềm lực, cũng chỉ bình thường mà thôi.

Hắn dựa vào cái gì thắng được Tiểu Đổ Thánh?

Địch Tích San nghe Địch Kình Thiên phân tích, vui sướng trên mặt giảm đi rất nhiều.

Nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng nhìn về phía Dịch Phong, vẻ mặt cầu nguyện.

Dịch Phong, ngươi nhất định phải thắng!

Trên lôi đài.

Vẻ mặt Yến Thánh Kiệt khinh bỉ nhìn xuống Dịch Phong: “Sư phụ ngươi xuất môn gì?”

Dịch Phong lạnh nhạt nói: “Vô môn vô phái, toàn dựa vào chính mình để tán tu!”

Rào!

Lời vừa nói ra, toàn trường lại chấn động.

Tất cả mọi người không ngờ, đúng là một tên không môn không phái tán tu đến khiêu chiến Tiểu Đổ Thánh, đây không phải là tự rước lấy nhục sao?

Yến Thánh Kiệt ngửa đầu chế giễu vài tiếng, sự khinh miệt trong mắt muốn hóa thành nước nhỏ xuống: “Đúng vậy, cũng chỉ có người vô môn vô phái mới có thể vô tri không sợ như thế, dám lên đài khiêu chiến ta!”

“Như vậy ngươi nói đi, muốn so cái gì? Ta đều chiều ngươi!”

Dịch Phong: “So xúc xắc đơn giản nhất!”

Nói xong, lấy ra ba con xúc xắc và một cái chung xúc xắc bằng gỗ từ trong nạp giới.

Yến Thánh Kiệt nhìn thấy xúc xắc và chung xúc xắc Dịch Phong dùng đều là vật phẩm bình thường, lại không nhịn được mà lắc đầu.

Nếu không phải ở đây có nhiều người như vậy nhìn, hắn rất muốn tát Dịch Phong một cái đập xuống lôi đài.

Cắn răng lấy ra ba viên xúc xắc cấp pháp bảo, Yến Thánh Kiệt nói: “Vậy thì bắt đầu đi!”

Hắn vung tay phải, ném ba cái xúc xắc lên không trung, tiếp theo lại ném ra chung xúc xắc, nuốt toàn bộ xúc xắc vào.

Tiếp theo vận chuyển linh khí, thi triển ra huyền công, điều khiển chung xúc xắc điên cuồng lay động trên không trung, tản mát ra từng luồng sóng quang huyền diệu.

Mọi người ở đây thấy thế, đều không nhịn được mà âm thầm tán thưởng, không hổ là Tiểu Đổ Thánh, vừa ra tay đã hiển lộ bất phàm!

Ngược lại vẻ mặt Dịch Phong bình tĩnh, thậm chí có chút khinh miệt.

Hắn ném toàn bộ xúc xắc và chung lên không trung, tiếp theo chế trụ hai tay, ngưng tụ ra một luồng kim quang huyền diệu.

“Lắc đi!”

Dịch Phong ra lệnh một tiếng, chung xúc xắc lắc lư với tốc độ khó có thể tưởng tượng.

Lại có từng đợt sóng ánh sáng thuần kim sắc từ chung xúc xắc lóng lánh phát ra, hóa thành gợn sóng hình tròn điên cuồng khuếch tán ra bốn phía.

Khi Liên Y chạm đến xúc xắc của Yến Thánh Kiệt, xúc xắc chấn động mạnh, bắn ra một luồng kim quang nhằm về phía Yến Thánh Kiệt.

“A cái này?!”

Yến Thánh Kiệt chấn động, vội vàng ra sức tăng chân nguyên ngăn cản.

Bất đắc dĩ vẫn bị sóng ánh sáng thình thịch! Một tiếng đánh lui, ước chừng lui về phía sau khoảng mười bước mới dừng lại.

Mà lúc này, hai chung xúc xắc đã đồng thời rơi xuống đất.

Theo một đợt huyền phong thổi qua, chung xúc xắc tự động mở ra, lộ ra xúc xắc bên trong.

Mọi người khiếp sợ nhìn thấy, ba cái xúc xắc của Yến Thánh Kiệt chồng lên nhau, phía trên cùng là một điểm màu đỏ nhỏ nhất.

Mà xúc xắc Dịch Phong thì ba viên tách ra, tất cả mặt hướng lên trên đều là màu đen sáu điểm!

Dịch Phong lấy mười tám chọi một, toàn thắng!!

Nhìn điểm số thấy trên lôi đài đúng là mười tám so với một, mọi người ở đây đều há to miệng, không dám tin.

Cho đến khi bọn họ xác nhận lại, mới từ khó tin chuyển thành khiếp sợ cực độ.

“Trời ơi, hắn vậy mà lại nhất cử đánh bại Tiểu Đổ Thánh!”
Chương 1260 Chương 1260. Nữ nhi ta gả cho ai cũng được, nhưng không thể gả cho ngươi

“Mười tám so với một, Tiểu Đổ Thánh không hề có lực đánh trả, cái này cũng quá kinh khủng đi!”

“Một tiểu tử vô môn vô phái, lại có thể có trình độ đổ đạo cường đại như thế, thật sự không thể tưởng tượng nổi!”

“Người này thật sự có chút sâu không lường được!”



Trong nháy mắt, tiêu điểm chú ý của toàn trường chuyển từ Tiểu Đổ Thánh Yến Thánh Kiệt sang Dịch Phong!

Mà nhìn thấy hắn dùng tư thái nghiền ép như thế đạt được thắng lợi, trái tim vẫn treo lơ lửng của Địch Tích San cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất.

Nàng không thể cử động, nhưng màu đỏ tươi trên làn da trắng nõn của nàng đã chứng minh nàng đang kích động như thế nào vào lúc này.

“Dịch Phong thắng rồi!”

“Hắn đánh bại Tiểu Đổ Thánh cường đại nhất, trở thành người thắng tuyệt đối trong lần kén rể này!”

“Thật tốt quá! Thật tốt quá! Cuối cùng ta cũng có thể ở bên hắn!”

Nghe được nữ nhi nói ra lời nói kích động khó an như thế, ánh mắt Địch Kình Thiên điên cuồng run rẩy, chòm râu run loạn, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên tâm tình kích động đến không thể khống chế như thế.

“Vậy mà hắn lại thắng, hơn nữa còn thắng dễ dàng như thế!”

Về phần Ngũ Hồng Giang, lại há to miệng, vẻ kinh ngạc trong đôi mắt hổ như muốn ngưng tụ thành giọt nước.

Hắn đã từng Địch Tích San với Dịch Phong ở trong rừng cây, cho nên biết Dịch Phong rốt cuộc có bao nhiêu tiềm lực.

Điều trăm triệu lần không nghĩ tới chính là.

Dịch Phong chẳng những không chết, hơn nữa thực lực điên cuồng tăng lên nhiều như vậy, có thể dễ dàng đánh bại Tiểu Đổ Thánh.

“Không thể tin được!”

“Quả thực nghịch thiên!”

Về phần Tiểu Đổ Thánh Yến Thánh Kiệt, vẻ mặt bất đắc dĩ buồn khổ ôm đầu quỳ trên mặt đất, nào còn có phong thái hăng hái, ngoài ta ra còn ai như vừa rồi?

Thu hết thần sắc của mọi người vào đáy mắt, Dịch Phong hưng phấn nắm chặt nắm đấm, trong lòng hô to một tiếng:

“Ta thắng rồi!”

Ở trong sơn động, người hắn gặp được chính là Đổ Thánh Diêm Hải đời trước.

Ngay khi Diêm Hải bay đến giữa không trung, chuẩn bị dùng hòn đá lớn ép hắn thành bánh thịt, hắn đột nhiên phát hiện hòn đá lớn sau lưng Diêm Hải chính là một cái xúc xắc to lớn.

Bởi vậy Dịch Phong suy đoán, Diêm Hải rất có thể là một vị tiền bối đổ đạo.

Cho nên, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, hắn nói cho Diêm Hải biết mình cũng là người trong đổ đạo, vả lại là bởi vì ái mộ nữ nhi Đổ Thánh đương nhiệm, mà bị bọn họ đuổi giết.

Cũng chính câu nói này đã cứu Dịch Phong, khiến Diêm Hải từ bỏ ý định giết chết hắn.

Hơn nữa không chỉ như thế, Diêm Hải còn truyền thụ đổ thuật và công pháp cao cấp hơn cho Dịch Phong, để cho hắn có thể dựa vào Huyền Hoàng thân thể tu luyện ra tu vi và huyền công cường đại hơn.

Trải qua tỷ thí với Tiểu Đổ Thánh, Dịch Phong phát hiện Diêm Hải thật không hổ là một Đổ Thánh, công pháp hắn truyền thụ cho mình thật sự là tương đối lợi hại.

Tuy rằng tu vi không bằng Tiểu Đổ Thánh, nhưng thật sự dựa vào huyền công chí cường, hắn đánh cho Tiểu Đổ Thánh không hề có lực hoàn thủ, lấy được một hồi toàn thắng danh xứng với thực!

Mà dựa theo quy tắc luận đạo kén rể lần này, hắn đã đánh bại đối thủ mạnh nhất, hiện tại chính là người thắng cuối cùng trên sân.

Địch Tích San, vẫn là nữ nhân của hắn!

Quản gia thấy không ai khiêu chiến Dịch Phong nữa, lớn tiếng tuyên bố: “Luận đạo kén rể lần này, người thắng cuối cùng chính là vị tiểu huynh đệ này!”

Nghe nói như thế, toàn trường vô số tu sĩ đổ đạo đều lộ ra thần thái hâm mộ.

Theo quan điểm của bọn họ, Dịch Phong lập tức sẽ tiến vào Đổ Thánh Phủ, một bước lên mây!

Dịch Phong xoay người ôm quyền hướng về phía Địch Kình Thiên nói:

“Đổ Thánh tại thượng, tại hạ tên là Dịch Phong, về sau xin chỉ giáo nhiều!”

Tuy rằng trước kia Địch Kình Thiên nhiều lần nghĩ biện pháp chia rẽ hắn và Địch Tích San, thậm chí cuối cùng Ngũ Hồng Giang còn ra tay với mình.

Nhưng vì Địch Tích San, Dịch Phong quyết định hạ thấp tư thái một chút.

Bởi vì, hắn chẳng những yêu Địch Tích San, mà còn nợ Địch Tích San ân tình lớn lao.

Nhớ lúc trước khi hai người gặp nhau, bởi vì Dịch Phong tu đổ đạo mà xảy ra tranh chấp với người khác, bị đánh chỉ còn nửa hơi thở.

Nếu không phải Địch Tích San dốc lòng chăm sóc hắn hơn nửa tháng, chỉ sợ hắn đã sớm phơi thây hoang dã, biến thành một đống thịt thối.

Cho nên, trong lòng Dịch Phong đã sớm quyết định, nếu Địch Kình Thiên có thể buông tha thành kiến, hắn nguyện ý vì Địch Tích San mà cúi đầu với Địch Kình Thiên.

Địch Tích San thấy Dịch Phong chủ động lấy lòng, trong lòng không khỏi vui mừng.

Hôm nay thiên phú của Dịch Phong hiển lộ rõ ràng, vả lại tư thái cúi đầu như thế, nói không chừng có thể đả động phụ thân, để hắn đồng ý cho hai người ở bên nhau.

Không ngờ Địch Kình Thiên phẫn nộ vỗ ghế đứng lên, đưa tay hung tợn chỉ về phía Dịch Phong:

“Nữ nhi ta gả cho ai cũng được, nhưng không thể gả cho ngươi!”

Dịch Phong nghe vậy thì nhướng mày: “Vì sao?”

Địch Kình Thiên cắn răng nói: “Ngươi nói cho ta biết, công pháp ngươi vừa sử dụng có phải là Huyền Minh Thần Thủ hay không?”

Sao hắn biết công pháp của ta?

Dịch Phong nghe vậy hơi kinh hãi, gật đầu nói: “Vâng, vậy thì sao?”

Địch Kình Thiên cười lạnh một tiếng: “Đó là công pháp mà kẻ thù ta tự nghĩ ra, hôm nay ngươi sử dụng, thể hiện rằng ngươi có tình thầy trò với hắn.”

“Địch Kình Thiên ta thân là một Đổ Thánh, sao có thể trơ mắt nhìn nữ nhi rơi vào tay kẻ trộm, ở cùng một chỗ với đồ đệ của kẻ thù?”

“Kẻ thù?” Dịch Phong Văn Ngôn thật sự sợ ngây người.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, Diêm Hải chính là một Đổ Thánh đời trước, mà Địch Kình Thiên là Đổ Thánh đương nhiệm, chẳng lẽ giữa hai người xảy ra thù hận quá lớn?

Nếu là như vậy, Địch Kình Thiên có đánh chết cũng sẽ không để hắn và Địch Tích San ở bên nhau!

“Địch Kình Thiên, không ngờ ngươi còn có một chút nhãn lực, vẫn nhớ 'Huyền Minh Thần Thủ' của ta!”

Ads
';
Advertisement