“Á Thánh đại nhân, đây là muốn trốn tránh khiêu chiến của ta sao?” Xích Tiêu cắn răng nói.  

 

Diệp Viễn hiện tại lấy cái này làm lý do để phòng thủ mà không chiến, không người nào dám phản bác.  

 

Ngươi muốn khiêu chiến ta sao, căn bản không đủ tư cách a!  

 

“Ha ha, bản Thánh vì sao lại phải tránh chiến? Nói với ngươi những điều này chỉ là vì để cho ngươi hiểu rõ thân phận của mình! Ta biết ngươi tự cho rằng đã đạt tới Tổ cảnh thì thật sự có tư cách để khiêu chiến bản Thánh, vậy thì bản Thánh sẽ để ngươi biết rõ sự chênh lệch giữa ngươi và ta lớn bao nhiêu!”  

 

Lông mày Xích Tiêu nhíu lại, cười to nói: “Đây chính là ngươi nói!”  

 

“Ta nói.” Diệp Viễn thản nhiên nói.  

 

...  

 

Tin tức trận chiến giữa Á Thánh cùng đệ tử của Hồng Linh Đại Tế Tư Xích Tiêu như gió quét sạch toàn thành.  

 

Trên quảng trường người đông nghìn nghịt, ngay cả một cây kim cũng đều không chen lọt.  

 

Các Tế Tư của Yêu tộc, từng người một đều vót đến nhọn cả đầu, muốn chen lấn đến gần một chút.  

 

Trên lôi đài, Xích Tiêu làm một vẻ mặt đắc ý nhìn Diệp Viễn, cười nói: “Á Thánh đại nhân, khuất nhục những ngày này ngươi đem đến cho ta, hôm nay ta muốn trả lại toàn bộ.”  

 

Ánh mắt Diệp Viễn ngưng tụ, trầm giọng nói: “Khuất nhục? Ngươi là nói, ngươi không biết lễ phép, ta phạt ngươi quỳ xuống sám hối là khuất nhục?”  

 

Xích Tiêu nghe xong kém chút nữa cắn nát đầu lưỡi của mình rồi.  

 

Biệt khuất a!  

 

Không cẩn thận lại rớt xuống hố rồi.  

 

Bảo hắn bảo trì tâm tính khiêm nhường đối với một tên có cảnh giới còn thấp hơn so với mình thật sự là quá khó khăn.  

 

Không cẩn thận trong lời nói thì sẽ bị lọt hố ngay.  

 

“Không... Không, ta... không phải ta có ý đó. Ta nói là, muốn xin Á Thánh đại nhân cố gắng chỉ điểm cho ta.” Xích Tiêu ấp úng nói.  

 

Ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu như lại bị Diệp Viễn phạt quỳ, vậy thì thật sự là quá mất mặt rồi.  

 

Hôm nay là khiến cho Diệp Viễn mất mặt chứ không phải làm cho mình tự mất mặt a.  

 

Xích Tiêu thầm hận trong lòng, thề nhất định phải khiến cho Diệp Viễn thua rất khó coi!  

 

Trong lòng Diệp Viễn cười thầm nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, nói: “Yên tâm, bản Thánh sẽ chỉ điểm cho ngươi thật tốt.”  

 

“Hừ hừ, đến lúc đó xem ai chỉ điểm ai còn chưa biết! Ngươi cứ đắc ý đi, rồi sẽ đến lúc ngươi phải khóc!” Xích Tiêu cười lạnh trong lòng, nói.  

 

Hắn vô cùng có lòng tin đối với thực lực của mình, tuyệt đối sẽ không thua Diệp Viễn.  

 

Trận chiến này cũng dẫn tới nhiều sự chú ý.  

 

Trên một tòa chòi gác không đáng chú ý, Công Dương Liệt đứng chắp tay, Tân La đứng phía sau hắn.  

 

Dáng vẻ thua thiệt của Xích Tiêu đương nhiên không thoát được khỏi ánh mắt của hắn.  

 

Công Dương Liệt không khỏi lắc đầu thở dài nói: “Thiên phú của Xích Tiêu xác thực rất cao, thế nhưng hắn lại ma luyện quá ít, căn bản không phải đối thủ của Diệp Viễn a!”  

 

Tân La cười nói: “Ha ha, chắc hẳn trận chiến này cũng có trợ giúp rất lớn đối với Xích Tiêu đại nhân. Hắn còn nhỏ thì đã được Hồng Linh đại nhân nhìn trúng cho nên luôn thuận buồm xuôi gió, luận tâm tư đương nhiên sẽ không bì kịp Á Thánh.”  

 

Ánh mắt Công Dương Liệt sắc bén nói: “Không biết tên Diệp Viễn này có lai lịch gì, tuổi còn trẻ mà cách đối nhân xử thế lại giống như một lão quái vật. Có ngạo khí nhưng lại không coi trời bằng vung, bá đạo nhưng lại không mất phân tấc. Ngay cả bản đế khi đứng ở trước mặt hắn cũng phải cẩn thận từng li từng tí.”  

 

Tân La cũng đồng ý nói: “Danh hiệu Á Thánh này gần như bị hắn vận dụng đến cực hạn. Hắn cũng không bởi vì mình là Á Thánh mà coi trời bằng vung, nhưng lại dùng danh hiệu Á Thánh này đè ép chúng ta tới mức thở không nổi, thật là một nhân vật khó chơi.”  

 

Ánh mắt Công Dương Liệt rơi vào trên người Diệp Viễn ở phía xa, hỏi: “Ngươi cảm thấy trận chiến này Xích Tiêu có bao nhiêu phần nắm chắc?”  

 

Tân La cười nói: “Trận chiến này Xích Tiêu đại nhân tất thắng!”  

 

Công Dương Liệt kinh ngạc nói: “Ồ? Vì sao lại nói như vậy?”  

 

Đạt đến Tổ cảnh, chính là đạt đến một cấp độ khác.  

 

Ai mạnh ai yếu, thật sự khó nói.  

eyJpdiI6ImRTaE0yRWlRNGl4UFBhak80NWtIeHc9PSIsInZhbHVlIjoiQ0c1Nm53OGNjbTBkS2tQTlZXSjVpcjdENExuTTJJc0tBcDNmVFVNamF2ajJPc0YwN0ZvUGUwTmdMQkFuZGF6biIsIm1hYyI6IjFkN2QxMzNkZDMxZjI1OTcwN2YyY2VmNmIwMGI3YmEzYmNiMGZiMTliOTA0ZWYzZjYxNzY4MjdmNzU1M2VmNzgifQ==
eyJpdiI6ImdMcDk4dWlyNldkQ0g5TGgwZzZBK3c9PSIsInZhbHVlIjoiamQ0K2hjNDNmMlpBbDNoS0VDZzRoSm1RSXN2NzNVXC82TUlXc1wvZSttMitzKzBIeFdcL2VqVEh1WlczMzBcL1IremhBb1N0bDRuaE5zTWpLQW93ODNBRVVJTENPTlwvYWdON0NZRDRpQWxhdkdORnFmalVkcXJwQktsTHRSTDZ6elwvTEt5ZlRpbWROcGdDaFJxNzZ1eVVzclBPY0p1WStScEdjYmREYmJsMDBUUkNDbmJBbHp6RnVPcE9GK2RaNjMxOTBCTXFVR2dlbDZrR0hTMkRFcCswY0pBVGROcktvM3RjenJlOHBkTXdVRlZ4cTNKY1Y2RXBlb25hMWIxeVhVeDdJdE5QNW9VMDcycUR1VzMxcXdGUzdJcUdNQ09MOVpcL2JWZ0M1N3VTcjd4YmZjeFVWaElvNTZ3NE55bnFJRld3VFpsTWRHdkRjS1FNOUdCeXVaRUVqSlJlSGw0dTFteENWQ3dKZzl4bm9EWURUWVlOTFkybjlkbWxcL3BiNENHM2VsT3E4K0tlQzA0S0dkVkxzd04yN3dwVkJOK3lYS1wvOXA3amZSVlRFRTdJZnJnYzV2NlVoMmlaRTFHZUZvV2ZKb3pmSCIsIm1hYyI6IjQ1YmZhOTU3YjAyMzVkYTZhNmY2YjdhNzBiNTA5NzZlYjlkZmI2NGI2ZTk3Yzc2MmZjNjMzODc4M2IxMDMzNGQifQ==

Tân La dường như biết được suy nghĩ của Công Dương Liệt, cười nói: “Thiên phú là một chuyện, thực lực lại là một chuyện khác. Chúng ta chưa đến Tổ cảnh cho nên ở trước mặt Diệp Viễn căn bản không có sức hoàn thủ, thế nhưng Xích Tiêu đã bước chân vào Tổ cảnh một ngàn năm trước đó, còn Diệp Viễn thì tính sơ qua cùng lắm cũng chỉ mới mấy trăm năm, thậm chí còn ngắn hơn. Mặt khác, Xích Tiêu đại nhân chính là do một tay của Hồng Linh Đại Tế Tư dạy dỗ nên, lần này thả hắn ra, mục đích chính là vì thăm dò thực lực của Diệp Viễn. Điều này nói rõ, Hồng Linh Đại Tế Tư hết sức coi trọng Xích Tiêu! Nếu như nhất định phải chọn lựa một trong hai người bọn họ, ta đương nhiên lựa chọn Xích Tiêu!”

Ads
';
Advertisement