Hắn và A Tú là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, là Kim Đồng Ngọc Nữ trong mắt mọi người.
Dần dần lớn lên, A Dũng ngầm sinh tình cảm với A Tú, coi nàng là quyền sở hữu độc chiếm của mình.
Tất cả, dường như là điều đương nhiên.
Mãi đến khi A Ngốc xuất hiện, tất cả đều đảo lộn!
A Tú và gia gia nhặt được A Ngốc ở dòng suối đưa về.
Lúc vừa được nhặt về, cả người A Ngốc đều là máu, không khác gì người chết.
Tất cả mọi người đều cho là hắn chết chắc, nhưng mà ai biết, vậy mà hắn lại cứ treo một hơi ở đó không chết.
Tâm địa A Tú lương thiện, mỗi ngày đều dốc lòng chăm sóc A Ngốc.
Hai ngày trước, cuối cùng A Ngốc cũng có thể xuống đất đi lại.
Nhưng mà ba năm nay, rõ ràng A Tú đã cách xa A Dũng rất nhiều, tất nhiên đó là bởi vì A Ngốc.
Ghen tuông bộc phát, thế là mấy ngày nay A Dũng thích tìm lỗi gây chuyện.
“Ta không bắt nạt hắn, trong thôn không có nam nhân chơi bời lêu lổng. Nếu như A Ngốc khỏi rồi thì đương nhiên phải làm việc.” A Dũng nói.
A Tú nói: “Thân thể của hắn còn chưa khỏi hẳn, còn rất yếu, không thích hợp làm việc! Còn có, hắn chỉ là đã mất đi ký ức, không phải kẻ ngốc, không được gọi hắn là A Ngốc!”
A Ninh trong miệng A Tú, A Ngốc trong miệng A Dũng, dĩ nhiên chính là Diệp Viễn đại chiến một trận trong Hắc Viêm Động rồi bị thương.
Lúc này, Diệp Viễn cái gì cũng không nhớ, gia gia của A Tú đặt cho Diệp Viễn một cái tên, gọi là Trần Ninh.
Cho nên bình thường, A Tú gọi Diệp Viễn là A Ninh.
Có điều, lúc này, khí tức Diệp Viễn yếu ớt, thần nguyên tán loạn, thậm chí ngay cả ký ức cũng mất đi, nên không khác gì người phàm.
Đại chiến một trận với Nguyên Cửu, cuộc chiến của hai người sinh ra vòng xoáy năng lượng rất khủng bố.
Cảnh giới của Nguyên Cửu giảm lớn, đương nhiên Diệp Viễn cũng bị thương nặng.
Trận chiến này, dường như ba đạo tinh khí thần của Diệp Viễn hoàn toàn sụp đổ.
So với chết thì cũng chính là chỉ cách một con đường.
A Tú quay người lôi kéo A Ninh, nói: “A Ninh, chúng ta đi!”
Diệp Viễn cũng không đi, cười nói: “A Dũng nói không sai, nếu như ta là một thành viên của thôn thì dù sao cũng nên làm chút gì đó cho thôn. Ba năm nay, A Tú và gia gia cùng với mọi người dốc lòng chăm sóc ta, ta mới có thể sống được. Cứ như thế ngồi ăn rồi chờ chết, trong lòng ta cũng khó chịu.”
Nói rồi, Diệp Viễn lại đi trở về cạnh đống củi lửa, tiếp tục chẻ củi.
Một búa.
Lại tiếp một múa.
Lưỡi búa rất nặng nhưng ở trong tay Diệp Viễn lại giống như không có gì.
A Tú cũng há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Viễn.
Gia hỏa này, rõ ràng là vừa mới xuống giường đi được mấy ngày, ở đâu ra khí lực lớn như thế?
Có điều, gần nửa canh giờ sai, củi đốt lửa chất thành núi cao, tất cả đều được bổ xong, chỉnh thề chất thành một đống.
Diệp Viễn bổ xong củi, quay đầu phát hiện hai người đang há to miệng nhìn mình, không khỏi buồn bực nói: “Các ngươi làm sao thế, vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta?”
Sắc mặt A Dũng trầm xuống, nói: “Cái tên nhà ngươi, không phải là ba năm nay đều giả bộ đó chứ? Đúng rồi, nhất định là ngươi cố giả chết để tiếp cận A Tú!”
A Tú hung hăng trừng mắt với hắn, lúc nàng và gia gia nhìn thấy Diệp Viễn, Diệp Viễn ngay cả một hơi thở cũng không có, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào lành lặn.
Loại chuyện như thế, sao có thể giả được?
Có điều, nàng vừa nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Đây chính là gốc cây sồi, cho dù là Liệt thúc ở chỗ đây, muốn bổ xong chỗ củi này cũng phải mất thời gian cả ngày, ngươi chỉ tốn hơn nửa canh giờ thì đã bổ xong rồi! Ngươi nói, chúng ta có nên kinh ngạc hay không đây?”
Diệp Viễn gãi gãi mũi, nghi ngờ nói: “Thật sao? Nhưng mà ta cảm thất rất dễ bổ, nhẹ nhàng một chút, cũng không cần dùng nhiều sức thì đã gãy rồi.”
Hai người không còn gì để nói, dùng ánh mắt quái vật nhìn hắn.
Bọn họ làm sao biết, có thể Diệp Viễn là hoàn mỹ Thất Chuyển Kim Thân.
Nếu như ở thời kỳ đỉnh phong, gảy một đầu ngón tay thôi thì toàn bộ núi Tĩnh Ninh cũng bị san bằng.
Cho dù là thiếu khí huyết nghiêm trọng, nhưng bổ củi thì cũng chỉ là một bữa ăn sáng.
Lúc này, bỗng nhiên cửa thôn truyền đến một trận âÂm thanh ồn ào.
Lông mày A Dũng nhếch lên, vui mừng nói: “Là cha trở về! Lần này, cha ra ngoài, nhất định là săn được không ít con mồi tốt. A Tú, chúng ta mau đi gặp người đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất