La Thắng tung người một cái đã đến trước mặt Diệp Viễn, dự định một chưởng đánh chết Diệp Viễn.  

 

Đối mặt với nguồn sức mạnh này, sắc mặt Diệp Viễn cũng trắng bệch.  

 

Hắn muốn né tránh một chưởng này, nhưng mà chỉ cần hắn vừa tránh thì A Tú chết là điều không có gì phải nghi ngờ.  

 

Rơi vào đường cùng, hắn đàng phải cứng rắn đỡ một chưởng này.  

 

Ầm!  

 

Bạch bạch bạch…  

 

La Thắng lùi lại mấy chục bước mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.  

 

Hắn nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt kinh hãi.  

 

Một chưởng này đánh xuống, Diệp Viễn không bị thương chút nào còn bản thân hắn thì đã không nhấc nổi bàn tay lên!  

 

Thân thể của người này, tại sao lại cứng như vậy?  

 

Sắc mặt các thôn dân ngây ngốc, vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Diệp Viễn.  

 

Thần Cảnh không phải là sự tồn tại vô địch sao?  

 

Vì sao đối với một người yếu ớt như A Ninh lại ngay cả một sợi lông tóc cũng không gây tổn thương được?  

 

Sắc mặt La Thắng trầm xuống, thẹn quá thành giận nói: “Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại! Có điều, ta muốn xem xem, ngươi có thể bảo vệ được mấy người! Giết cho ta, một tên cũng không giữ!”  

 

Đội ngũ của La Thắng vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn không phải là điều Trần gia thôn có thể so sánh.  

 

Huống chi, còn có cường giả Thần Cảnh là La Thắng ở đây.  

 

Trong ánh mắt La Thắng lóe lên vẻ ác độc, âÂm thanh lạnh lùng nói với Trần Viêm: “Lão già, dám chống đối mệnh lệnh của bản thần, muốn chết!”  

 

“Dừng tay!”  

 

Nhưng mà, đúng vào lúc này, hai đạo khí cường cường đại phóng lên tận trời, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt mọi người.  

 

“Tộc trưởng!  

 

“A Kiên!”  

 

Các thôn dân nhìn thấy hai người này, ai cũng vô cùng phấn chấn.  

 

Còn vẻ mặt Trần Viêm thì kinh ngạc, cả kinh nói: “Các ngươi… Sao các ngươi nhanh như vậy đã đột phá rồi?”  

 

Trần Liệt cười khổ nói: “Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, vừa uống đan dược vào, cảnh giới của ta lập tức đạt đến viên mãn, sau đó không có chút trở ngại nào đột phá đến Khu Thiên Cảnh, căn bản không cần tốn nhiều sức!”  

 

Trần Kiên cũng là vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Ta cũng vậy! Nhưng mà ta còn là, vừa mới bắt đầu cảnh giới đã một đường bão táp, đột phá thẳng đến hậu kỳ Khuy Thiên Cảnh mới ổn định lại.”  

 

Trần Liệt gật gật đầu, nói: “Ta cũng vậy! Càng đáng sợ hơn chính là, mặc dù ta đột phá đến hậu kỳ Khuy Thiên Cảnh, nhưng mà cảnh giới vô cùng vững chắc, không có một chút dấu hiệu bất ổn nào!”  

 

Lúc này, cảnh giới của Trần Liệt và Trần Khôn cũng không phải là sơ kỳ Khuy Thiên Cảnh mà là hậu kỳ Khuy Thiên Cảnh!  

 

La Thắng nhìn thấy hai người này, lập tức sắc mặt xám như tro, vẻ mặt chấn kinh.  

 

Vừa rồi, hắn bị Diệp Viễn làm cho tức đến chập mạch rồi, nhất thời không phát giác ra được hai người này không có ở đây.  

 

Ai ngờ, trong nháy mắt, hai người Trần Liệt và Trần Kiên lại đã trực tiếp đột phá đến hậu kỳ Khuy Thiên Cảnh.  

 

Hai người Trần Liệt, chỉ một chân thôi cũng có thể giẫm chết hắn.  

 

Có điều, bây giờ đã không có ai để ý đến hắn, tất cả mọi người lại dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Diệp Viễn lần nữa.  

 

Rốt cuộc, gia hỏa này đã luyện chế ra loại đan dược gì!  

 

Đến ngay cả Trần Viêm lúc này cũng mơ hồ.  

 

Hắn cũng chưa từng nghe nói, đan dược Thần phẩm có thể khiến cho một người phàm trực tiếp đột phá đến hậu kỳ Khuy Thiên Cảnh!  

 

Loại chuyện này, quả thực là không thể tưởng tượng được.  

 

Đan dược Thần phẩm, đã là ức lý giải cực hạn của hắn.  

 

Về phần cái gì mà Tử Linh, Hư Linh, dựa vào thân phận địa vị của hắn, căn bản là không thể nào tiếp xúc được.  

 

Đương nhiên, nếu như hắn tiếp xúc được thì sẽ chỉ càng thêm chấn kinh.  

 

Hắn làm sao biết, Diệp Viễn tiện tay luyện chế Ngọc Tâm Đan, đã đạt tới đỉnh phong Hạo Linh Thần Phẩm.  

 

Bây giờ, mặc dù Diệp Viễn ở trong trạng thái mất trí nhớ, nhưng mà dường như thủ nghệ luyện đan này đã tràn ngập trong mỗi một tế bào trong thân thể của hắn.  

 

Thứ luyện chế chỉ là thần đan tầng một, với hắn mà nói đơn giản chính là đại pháo đánh con mỗi, đại tài dùng vào việc nhỉ.  

 

“Được… Được rồi, chuyện của A Ninh để sau rồi nói, trước tiên xử lý một chút chuyện trước mắt đi.” Trầm Viêm chỉnh lại yết hầu khô khốc, nói.  

 

Trần Liệt khẽ gật đầu, nhìn về phía La Thắng, mặt mũi tràn đầy sát ý.  

 

Bịch!  

 

La Thắng không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống, khóc lóc kể lể: “Hai… Hai vị đại nhân, tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn! Cầu… Cầu xin các ngươi tha mạng! Từ nay về sau, La gia thôn sẽ như Thiên Lôi của Trần gia thôn, sai đâu đahs đó! Đúng rồi, những năm này tiểu nhân vơ vét được không ít đồ tốt, tất cả đều tình nguyện dâng ra!”  

 

Ánh mắt Trần Liệt ngưng tụ, nói: “Có linh dược cấp Thần không?”  

eyJpdiI6IjJTWHJYZ0hDS1NZelVNeG9JeDlDc1E9PSIsInZhbHVlIjoiTGFUMFhUck90NDJCelFzS2RtNDRUbkpkKzZOeEx3WHJNSGM5aWZDNWMyeTRIMVRmQUx2Nmx4SDAyZGdZbHpyZiIsIm1hYyI6IjVmMjFmZmM1ZTI5OTlmNWYzMDMxYWM2MzVlNDMyYmI1OTVjZjEwYzgzMTM5OTdiNDA3ZjhlOWQ5YTI5YWU5MDgifQ==
eyJpdiI6ImZPS1hWb2RGeGpsa0E3S2tRZTdNQlE9PSIsInZhbHVlIjoiMFdQQmVmb0RPcUczWmswTlpBQXo0TzNMbmNud2lSc3M5SkVYQXB4UjRQMDVEMGFqNHk2MlhJdStaXC9QVGE0SHVTMjdlMVE1Y1wvcmhHb1Q1UHFWd1h5a3BpMVgxajJSWUthclZJeUNDamxXdXJXbk4rTUF0aG1lVzlqalBjZFZEU1pzemxDb0ppZFBGdUE5WTRGdmUzUjRWZzJhTU9KdDBwc1BDY0I0U0t1TG5ZQVJBWGpKZVhTS2dpRzMyaG50dUJrcGlNYmE4QlluZ1hpUkFBdjc5VWJBPT0iLCJtYWMiOiIxZTdkNTYyOTI0MmU5Mjk3MWM3NjM3ZmI3MDZhYzMyZTVjZjU5ZWM4NTE0MWNkY2NhMzljNGYwMDc3N2ViNmE5In0=

Trần Liệt và Trần Kiên nhìn nhau cười một tiếng. 

Ads
';
Advertisement