Lâm Trường Thanh không nói hai lời, đưa tay chính là một quyền.
Diệp Viễn vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị một quyền này đánh bay!
“Ha ha ha, sao ngươi không đánh trả! Năm đó, ngươi ở Lạc Phong đạo tràng, không phải rất phách lối sao? Không phải ngươi nói, ta và ngươi không phải người của một thế giới sao? Bây giờ thì thế nào? Ngươi nhìn ngươi đi, giống như một con chó vậy! Nếu như không phải ta thủ hạ lưu tình thì vừa nãy ngươi đã chết rồi!” Lâm Trường Thanh cười như điên, nói.
Thực ra đối với Diệp Viễn, hắn đã sớm tâm phục khẩu phục.
Được chứng kiến thủ đoạn của Diệp Viễn, trong lòng của hắn hiểu rõ, hắn và Diệp Viễn căn bản không thể nào là người của một thế giới!
Kiên trì cho tới hôm nay, hắn chỉ là không yên lòng đối với Nguyệt Mộng Ly, hắn muốn từ trong miệng Diệp Viễn chứng thực an nguy của nàng mà thôi.
Chỉ là hắn không ngờ được, vậy mà Diệp Viễn lại biến thành bộ dáng này.
Diệp Viễn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Tất cả mọi người lui ra!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Những thôn dân, sắc mặt ai cũng ngưng trọng, nhao nhao thối lui.
Lâm Trường Thanh thấy thế cười lạnh nói: “Ha? Tức giận? Bây giờ ngươi chính là một phế vật, ngay cả thần nguyên cũng không có, có thể chỉ mới khôi phục ba bốn phần thực lực. Chút thực lực ấy, còn muốn đối phó bản tôn?”
Lục Nhi cau mày nói: “Lâm Trường Thanh!”
Lâm Trường Thanh vung tay lên, thản nhiên nói: “Yên tâm, ta sẽ không giết chết gia hỏa này! Tên này cần kích thích!”
Lục Nhi há to miệng, cuối cùng vẫn là không ngăn cản.
Có lẽ, đây cũng có thể xem là một biện pháp.
Các thôn dân ở một bên đều sợ đến ngây người!
Bản tôn!
Thiên Tôn!
Chỉ có cường giả Thiên Tôn, mới có thể tự xưng là bản tôn!
Người thanh niên này, thế mà lại là một vị cường giả Thiên Tôn!
Thật là đáng sợ.
Cho dù bọn họ đã xưa đâu bằng này nhưng mà cường giả Thiên Tôn vẫn như trước là sự tồn tại bọn họ không thể nào tưởng tượng được.
Chẳng lẽ Thiên Tôn này lại là người quen biết cũ của A Ninh?
Lâm Trường Thanh cười ha ha một tiếng, nói: “Hôm nay, bản tôn sẽ giẫm ngươi ở dưới lòng bàn chân!”
Xoạt!
Lâm Trường Thanh không nói hai lời, đưa tay lại là một quyền.
Bùm!
Hư không chấn động mãnh liệt, lần này, Diệp Viễn cũng không bị đánh bay!
Ngược lại là Lâm Trường Thanh, bị chấn động đến lùi mấy bước.
Con ngươi hắn co rụt lại, hoảng sợ nói: “Trong nháy mắt đã bày được trận! Sao có thể? Gia hỏa này, căn bản đến một tia thần nguyên cũng không có, sao có thể bày trận trong nháy mắt?”
Vừa rồi, chỉ trong một nháy mắt, Diệp Viễn đã bày ra một đạo trận pháp, ngăn cản đòn tấn công của Lâm Trường Thanh.
Đương nhiên, Lâm Trường Thanh cũng không xuất ra thực lực chân chính.
Diệp Viễn lạnh lùng nhìn Lâm Trường Thanh, nói “Cho dù ngươi biết ta, nhưng ngươi bắt nạt A Tú cũng là không được! Món nợ này, ta muốn thay nàng đòi lại!”
Lâm Trường Thanh cười lạnh nói: “Bắt nạt nàng thì thế nào? Ha ha, cái tên nhà ngươi, quả nhiên không phải người bình thường! Không ngờ được đã luân lạc thành dạng này rồi mà vẫn còn có thực lực như thế! Hôm nay, bản tôn thật sự muốn xem xem, trận pháp ngươi bày ra trong nháy mắt đó có thể làm được cái gì!”
Oanh!
Thần nguyên của Lâm Trường Thanh bạo phát, thực lực lập tức tăng vụt lên một mảng lớn.
“Ha ha, cẩn thận, bản tôn đến đây!”
Khí thế của Lâm Trường Thanh tăng vọt, trực tiếp đánh về phía Diệp Viễn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất