Chín giờ sáng hôm sau, tại phòng họp Chung Đỉnh.
Đây là buổi họp mặt chính thức đầu tiên của dự án phim truyền hình cổ trang “Dung Phi Truyện”, đáng lý ra thì từ phía nhà đầu tư đến đạo diễn, biên kịch và các nhân vật quan trọng đều phải có mặt.
Nhất là biên kịch, cô là nhân vật chính của ngày hôm nay. Cô phải giới thiệu sơ lược về kịch bản và phương hướng tổng thể cho các vị lãnh đạo cấp cao.
Lúc Phó Quân Hạo và Thẩm An Ngưng cùng nhau xuất hiện, Chung Bảo Nam nhíu mày, sau đó đứng dậy bày tỏ sự hoan nghênh.
Đặc biệt là khi chào đón Thẩm An Ngưng, Chung Bảo Nam cười khẽ nhưng lời nói lại có ẩn ý: “Lẽ nào cô Thẩm cũng cảm thấy hứng thú với bộ phim truyền hình của chúng tôi à?”
Thẩm An Ngưng khoác tay Phó Quân Hạo, nụ cười dưới lớp trang điểm tinh xảo vừa đoan trang lại phóng khoáng: “Tôi là người ẩn dật một nửa rồi, đâu còn cơ hội cảm thấy hứng thú. Tôi đi theo Quân Hạo thôi.”
Thẩm An Ngưng vừa nói vừa nhìn quanh phòng họp, lặng lẽ tìm kiếm bóng dáng của Du Giai Ý.
Chung Bảo Nam liếc nhìn Thẩm An Ngưng, không nói gì mà lại xoay người mời Phó Quân Hạo và Thẩm An Ngưng ngồi xuống.
Lúc Phó Quân Hạo ngồi xuống, anh cụp mắt nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, kim phút đã gần đến giờ bắt đầu cuộc họp rồi những cô biên kịch nào đó vẫn chưa thấy đâu.
Mười phút sau, cuộc họp bắt đầu, Du Giai Ý vẫn chưa đến.
Chung Bảo Nam đứng dậy xin lỗi và thông báo với mọi người: “Xin lỗi mọi người, hôm nay biên kịch của chúng tôi không đến được nên tôi sẽ giới thiệu kịch bản với mọi
người.”
Sắc mặt Phó Quân Hạo tối sầm lại, cô xem nơi làm việc là chợ bán thức ăn đấy à? Muốn không đến là không đến?
Sắc mặt Phó Quân Hạo khó coi, những người khác cũng bày tỏ phản đối.
Thẩm An Ngưng ngồi bên cạnh Phó Quân Hạo cũng cười khẽ nói: “Không phải chứ tổng Giám đốc Chung, đây là cuộc họp đầu tiên của dự án này, biên kịch của các anh lại tùy tiện để mọi người leo cây thì có phải lẽ không?”
Chung Bảo Nam mỉm cười giải thích: “Thật sự không phải cô ấy cho mọi người leo cây, chỗ cô ấy thật sự xảy ra chút sự cố.”
Chung Bảo Nam vừa nói ra hai chữ sự cố đã thấy Phó Quân Hạo ở đối diện hơi nhíu mày.
Sự cố?
Hôm qua cô bị cà phê làm bỏng cổ tay, chẳng phải không có chuyện gì sao?
Cô lại xảy ra chuyện gì nữa?
Mà bởi vì hai chữ sự cố mà Chung Bảo Nam giải thích, Thẩm An Ngưng lập tức cảm thấy mặt mình tối đi, bởi vì hai câu hỏi vừa rồi của cô ta rất gay gắt.
Phó Quân Hạo có cảm thấy cô ta đang cố tình nhắm vào Du Giai Ý không?
Phải biết rằng ở trước mặt Phó Quân Hạo, cô ta vẫn luôn giữ hình tượng rộng lượng, hiểu chuyện và bao dung, cô ta không muốn để Phó Quân Hạo cảm thấy mình cay nghiệt, ích kỷ.
Chung Bảo Nam giải thích xong liền đi lên phía trước, định tiến hành bài phát biểu của mình. Sau khi Du Giai Ý biết mình không đến được đã liên hệ với anh ta trước, đồng thời dùng máy tính gửi slide trình chiếu bản thảo mình đã làm xong cho anh ta.
Phó Quân Hạo đột nhiên hỏi: “Biên kịch của các anh không nói là bởi vì sự cố gì mới không đến sao?”
Bàn tay đặt dưới bàn của Thẩm An Ngưng siết chặt, mặc dù Phó Quân Hạo hỏi rất công thức, nhưng không hiểu sao cô ta lại cảm thấy Phó Quân Hạo đang lo lắng cho Du Giai Ý.
Thẩm An Ngưng cũng không biết sao mình lại có cảm giác như vậy. Rõ ràng lúc trước Phó Quân Hạo chẳng thèm ngó ngàng gì tới Du Giai Ý, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ thật sự rất chuẩn.
Chung Bảo Nam cao ráo thẳng tắp đứng trước sân khấu, điềm đạm trả lời anh: “Tôi không hỏi, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của nhân viên, tôi lựa chọn tôn trọng và tin tưởng.”
Thật ra Chung Bảo Nam biết tại sao Du Giai Ý không đến.
Mặc dù Du Giai Ý cảm thấy mình không bị thương, nhưng xe cứu thương đã đưa tất cả những người trên xe buýt đến bệnh viện để kiểm tra tập thể, cho nên cô không thể trở về kịp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất