Sau khi Phó Quân Hạo lấy được số điện thoại cũng không rời đi ngay mà lại nói với Chung Bảo Nam: “Không ngờ tổng giám đốc Chung lại là một người có mắt nhìn người tài đấy, không tiếc công sức bồi dưỡng, dìu dắt người mới của công ty như vậy.” 

Đương nhiên Chung Bảo Nam nghe được ẩn ý trong lời nói của Phó Quân Hạo, Phó Quân Hạo nhìn ra anh ta có ý đồ khác với Du Giai Ý, châm chọc anh ta vừa đưa Du Giai Ý xuất ngoại bồi dưỡng vừa cho Du Giai Ý có hội trở thành một biên kịch độc lập, là để xây dựng tiền đề cho tâm tư này. 

Chung Bảo Nam lắc đầu cười nói: “Tổng giám đốc Phó, xem ra anh thật sự không hiểu gì về vợ trước của mình. Cũng không phải tôi là người có mắt nhìn người tài, mà là bản thân cô ấy thật sự đủ xuất sắc, xuất sắc đến mức chúng tôi sẵn lòng cho cô ấy một cơ hội.” 

“Lúc trước Tô Thiên Bội giới thiệu Du Giai Ý đến làm biên kịch part time, tôi đưa đại cho cô ấy một kịch bản, yêu cầu cô ấy viết dàn ý để kiểm tra. Kết quả dàn ý mà Du Giai Ý viết ra lại là bài hấp dẫn nhất trong số những biên kịch mới, lập tức được cô Trang nhìn trúng, tìm ngay tới tôi nói muốn dẫn dắt học trò Du Giai Ý này” 

Trong mắt Phó Quân Hạo thoáng qua vẻ kinh ngạc, ai cũng biết Trang Ý Lan gần như không dẫn dắt biên kịch mới, không ngờ Du Giai Ý còn được bà ấy chủ động muốn hướng dẫn. 

Chung Bảo Nam nhìn ra được sự kinh ngạc trong mắt Phó Quân Hạo, anh ta lại nói: “Từ nhỏ Du Giai Ý đã thích văn học, từ khi học tiểu học đã đoạt giải trong các cuộc thi viết văn. Lúc thi tốt nghiệp trung học phổ thông, cô ấy là thủ khoa khoa Văn của Giang Thành, lúc tốt nghiệp cũng là thủ khoa của chuyên ngành văn học kịch. 

“Cho dù không có tôi và cô Trang, cô ấy vẫn sẽ là ngôi sao mới rực sáng trong giới biên kịch. 

“Đương nhiên, nếu không có cuộc hôn nhân ba năm với cậu, có lẽ bây giờ cô ấy đã nổi tiếng rồi.” 

Bởi vì muốn làm tròn trách nhiệm của mợ Phó, cho nên cô chỉ có thể làm biên kịch part time, không thể nào dồn hết tâm sức và thời gian để tập trung sáng tác kịch bản. 

Câu nói này của Chung Bảo Nam chỉ thẳng Phó Quân Hạo đã làm trễ nãi sự nghiệp của Du Giai Ý, khiến Phó Quân Hạo bị chọc tức vô cùng. 

Anh tức giận nhìn Chung Bảo Nam bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó xoay người cầm số điện thoại kia rời đi. 

Du Giai Ý vừa là thủ khoa khoa văn vừa là thủ khoa chuyên ngành, tài hoa xuất chúng đến mức Trang Ý Lan chủ động muốn dẫn dắt cô. Quá khứ xuất sắc như vậy khiến trong lòng Phó Quân Hạo giống như bị đè một ngọn núi lớn, khó chịu đến mức anh không thở nổi. 

Quả thật anh không biết Du Giai Ý ưu tú như vậy, anh chưa bao giờ nghiêm túc tìm hiểu cô. 

Khi bắt đầu cuộc hôn nhân với cô, anh vẫn luôn tức giận vì bị cô và ba cô tính kế, đối với cô ngoài sự chán ghét ra thì chỉ còn lại hận thù. 

Mà cách anh trút tâm trạng tiêu cực của mình chính là mạnh mẽ tra tấn cô trên giường, nhìn cô run rẩy khóc dưới người mình, anh liền cảm thấy vui vẻ lạ thường. 

Sau này bình tĩnh lại, nhưng bởi vì đã quen chỉ tay năm ngón ở trước mặt cô rồi, lại không thể hạ tư thái để chung sống bình thường với cô, đương nhiên anh cũng sẽ không hiểu rõ về cô. 

Phó Quân Hạo bước ra khỏi phòng làm việc của Chung Bảo Nam với tâm trạng rối rắm. Thẩm An Ngưng đi về phía anh, vẫn thân mật khoác tay anh: “Anh bàn chuyện kịch bản với tổng giám đốc Chung xong rồi ạ?” 

Phó Quân Hạo ừ một tiếng rồi nói: “Đi thôi, đưa em về trước. 

Thẩm An Ngưng dán vào cánh tay anh, nũng nịu nói: “Em không muốn về, em muốn ở bên anh cả ngày. 

Phó Quân Hạo cụp mắt nhìn cô ta: “Ngày nào anh cũng bận rộn nhiều việc, đâu phải em không biết.” 

Thẩm An Ngưng cũng biết chừng biết mực, vậy là cô ta đổi hướng nói: “Thế tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm được không? Lâu rồi anh không ăn cơm với em. 

eyJpdiI6Iko1VTRGWEgyeXNFKzFzWHpVbm94Q2c9PSIsInZhbHVlIjoibzA2WnpkSTJQcUUyWDJTRWp4OHdWcGNNMHVGT3oxejhQNFwvNWorXC9kMlNRdzZSTzhHeDk0RkVcL2VEem50SEZ1M0M5Y04zZFwvNnBranlYTUhhV0JtU1U2emZXMlFmaTY1dUl4VnV0cXlnZlwvQnlxaTlWZ0dvMTBCNGQ3YjB5eDRwVWJnbGNIYlJINCtNZ0ZCV2hNSGlLN3lhVFduUzVEWXdoN0RVaWk5U0xMVmxMa2FLWFMyMGJUaDdvVDMxRmtxQm1admZEeWdwcW9VXC85bWJMNUNLeEJTVnc0eVhqMisxbGJFTlRuMkxmazVkZmgwK0JhT2Q4VGpWMGtXNWJVS01nN1VnZjhHTndNN1FzWG1DTDlmcXM1Wndqdnd0RnpUeGRwTHFtQ09OenFXekFESDF6Wmd5d29VYzhiTHJiUmxPODYiLCJtYWMiOiIxYWI5ZTM5MGIzOTBlZDYxNzU3ZGRiNDc5NGUxNGNiOTgzMDRjZjhiMzk2ODBiMTQ1NGE1YzQyMzQ2MzhiNThjIn0=
eyJpdiI6ImNLQWpOeEhzbmVpbDBOWldlcDdtTnc9PSIsInZhbHVlIjoiUkhWbFRGXC9xSHdcL3hFZTZNRXdHTkVjOXZrQkdjZlM5NnRqeFV6b21LSkw0MjRwUnJIaENCZ0FsQXVyVUFYRXROTWJyT3JMZW5cL1dSVmRUQ09DQ3oxZXJVQ3k0eWZDQ2ZWcUVhZ216RGlkUWlqSlVHZXVoc0JPRmZKSXJzcExEZzd1NVk2V29KZmFYd29kUnZJTlY1WVpYYnZ5cTFNZEI5SjM5RkdyQU1GVlpSTHM4MHdWUm9PeHhwM0ZXT2NhWUk2bU9wK0JpSldSb0dmUzBMTnZMamI3XC94ZkVZNEIwRHI2SDc0K2U0MjJTaG1iYzV4aHRBaGNLaTFheGlrcXlLSHdHbkk0T09SZWFFMHZGMWtlZG5rSlk2M1RtYVlYZUFsU0JQc2JuOWJZSno3eDdIeU4yVVRhR2VIdnN1M1FqR2ZJMm9QNGhUUnBiNlwvT1VJb1JyOWp0bjJyN0xaR1hWSFFaYnZmUWJTZ21WWVU9IiwibWFjIjoiYTMxZjI3NGE0YzM0OTA5ZDM0Njc2YTYyOGIxOGVkYmNhMGZlZmJkNTVjNzZjZjk1ZjY1NGJlZjU3YzM0NTlmNyJ9

Bước chân Phó Quân Hạo thoáng khựng lại, không biết sao, từ khi biết Du Giai Ý dị ứng với thịt bò và thịt cừu, anh liền cảm thấy mấy món bò bít tết mình thích ăn nhất đều không còn ngon nữa.

Ads
';
Advertisement