Thân là người trong mộng ở đời thực, Thẩm An Ngưng hoàn toàn không thể chấp nhận được kết cục xoay ngược của kịch bản này.
Vừa rồi cô ta nhắc đến chuyện này với Phó Quân Hạo là hy vọng Phó Quân Hạo cũng cảm thấy kết cục này không tốt, dùng thân phận nhà đầu tư yêu cầu Du Giai Ý sửa kịch bản.
Sao cô ta có thể ngờ được Phó Quân Hạo lại đồng ý kết cục này, đã thế còn không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Thẩm An Ngưng định nói thêm chút gì: “Quân Hạo...
Nhưng Phó Quân Hạo lập tức nghiêm túc cắt ngang cô ta: “An Ngưng, bây giờ anh đang làm phim chứ không phải đùa bỡn, chơi trò trẻ con.”
Ý là anh rất hài lòng với nội dung bộ phim này, muốn cô ta đừng nhúng tay thêm nữa.
Lời này của Phó Quân Hạo làm Thẩm An Ngưng giận đỏ cả mắt, nói vậy khác nào gián tiếp mắng cô ta không hiểu chuyện, coi khoản đầu tư của anh như trò đùa.
Đương nhiên cô ta biết anh đang làm phim, bao nhiêu năm như vậy, cô ta nào từng xen vào công việc của anh cơ chứ?
Nếu biên kịch bộ phim này không phải Du Giai Ý, cô ta sẽ không phản cảm như thế, cũng sẽ không nhúng tay.
Có điều, dù trong lòng Thẩm An Ngưng tủi thân đến đâu thì cũng chỉ có thể nín nhịn. Bởi vì trước mặt Phó Quân Hạo, cô ta vẫn luôn thể hiện rằng mình không biết Du Giai Ý đã trở về, lại còn đảm nhiệm biên kịch bộ phim này. Cô ta luôn nỗ lực duy trì hình tượng dịu dàng hào phóng của mình.
Thẩm An Ngưng thầm cười mỉa trong lòng. Phó Quân Hạo không đồng ý sửa kịch bản cũng không sao cả, cô ta tìm người khác tới can thiệp là được.
Nhà đầu tư rất quan trọng, nhưng đạo diễn cũng quan trọng không kém cơ mà?
Nếu đạo diễn không hài lòng với kịch bản này, vậy dự án này cũng không cách nào tiến hành.
Mấy năm nay, trong giới này, cô ta đã xây dựng rất nhiều cách thức giải quyết và mạng lưới quan hệ của riêng mình. Cô ta cũng muốn xem thử một biên kịch mới như Du Giai Ý lấy gì đối nghịch với sao nữ hệ lưu lượng như cô ta.
Nếu vẫn không được, cô ta còn có con át chủ bài Phó Như Ngọc cơ mà, mỗi lần Phó Quân Hạo đầu tư phim đều sẽ chừa cho Phó Như Ngọc một vai.
Chỉ cần Phó Như Ngọc tham dự bộ phim này, đến lúc quay phim mà ồn ào lên thì Du Giai Ý cũng không giải quyết cho xong chuyện được.
Vì chút chuyện giữa đường này mà mặt mày Phó Quân Hạo vẫn luôn sa sầm. Chờ tới khi đưa Thẩm An Ngưng về, anh lập tức quay xe rời đi, không buồn liếc Thẩm An Ngưng lấy một cái, Thẩm An Ngưng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi về nhà.
Không phải Phó Quân Hạo hờn giận vì Thẩm An Ngưng nhúng tay công việc của mình, mà vì anh nhìn thấu tâm tư của cô ta.
Có thể nhìn ra Thẩm An Ngưng biết Du Giai Ý đã trở về, đồng thời đảm nhiệm biên kịch bộ phim này. Nếu không, sao Thẩm An Ngưng lại tự nhiên yêu cầu đi họp cùng anh?
Rõ ràng một mực nhằm vào Du Giai Ý, nhưng đến trước mặt anh lại bày ra bộ dáng vô tội.
Chuyện này khiến Phó Quân Hạo phiền chán.
Phó Quân Hạo không rõ vì sao Thẩm An Ngưng lại biến thành người như bây giờ. Thẩm An Ngưng mà anh biết trước kia thật sự rất bao dung hào phòng, thành thục hiểu chuyện.
Về tới văn phòng, Phó Quân Hạo lấy số điện thoại của Du Giai Ý mà Chung Bảo Nam cho mình ra, trầm ngâm một hồi mới bấm gọi.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nữ lành lạnh trong trẻo truyền vào trong tai: “Alo, xin hỏi ai vậy ạ?"
Ai vậy?
Giọng cô xa cách lại lạ lẫm, lửa giận trong lòng Phó Quân Hạo bùng lên, vừa lên tiếng đã tràn ngập mùi thuốc súng: “Du Giai Ý, trời sập hay sao mà cô dám vắng mặt trong buổi họp quan trọng như vậy?”
Hình ảnh thảm thiết của tai nạn do tivi đưa tin hiện lên trước mắt, lại nhớ đến giọng điệu hờ hững nhẹ bẫng của Du Giai Ý vừa rồi, nghĩ đến bản thân châm chọc khiêu khích cô, anh chỉ cảm thấy lồng ngực mình co thắt lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất