“Hay là cô ở chỗ tôi ở mấy ngày đi, tránh trước đã rồi tính” Chu Bảo Khiết chủ động mời.
“Chu Bảo Khiết, cảm ơn cô, nhưng không cần đâu. Du Giai Ý từ chối lời đề nghị của Chu Bảo Khiết theo bản năng.
Cô rất cảm kích Chu Bảo Khiết, nhưng Chu Bảo Khiết là cấp dưới đắc lực của Phó Quân Hạo, cô không muốn có tương tác gì với Phó Quân Hạo cả.
Hơn nữa cô cũng biết rõ rằng không phải cô cứ tránh đi là có thể giải quyết được chuyện này.
Một khi Du Bắc Hùng và Du Đình Trọng đã xác định được cô về rồi thì chắc chắn sẽ tìm kiếm cô không ngừng.
Nghe thấy cô từ chối Chu Bảo Khiết, Phó Quân Hạo khó chịu quay đầu lại nhìn cô.
Du Giai Ý né tránh ánh mắt anh, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Còn Chu Bảo Khiết thì lại không yên tâm mà hỏi cô: “Vậy cô phải làm sao đây? Cứ bị bọn họ làm phiền như vậy mãi à?”
“Có phải cô muốn tới chỗ Tô Thiên Bội không?” Chu Bảo Khiết như nhìn thấu được suy nghĩ của cô: “Lần trước lúc chúng ta cùng ăn cơm, không phải Tô Thiên Bội có nói là thời gian này phải ra ngoài đóng phim sao?”
Du Giai Ý: “ ”
Chu Bảo Khiết không nhắc thì cô cũng quên mất chuyện này.
Đúng thật là Tô Thiên Bội đã ra ngoài quay phim rồi, trước khi đi còn gửi Zalo báo cô một tiếng.
Cô còn dặn dò Tô Thiên Bội phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng bởi vì gần đây cô biết kịch bản tới choáng váng đầu óc nên nhất thời không nhớ ra.
Tô Thiên Bội đi vắng rồi, cô cũng không vào nhà Tô Thiên Bội được.
Thấy cô không nói gì nữa, Phó Quân Hạo cưỡng ép ra lệnh: “Lát nữa để Chu Bảo Khiết về thu dọn đồ đạc với cô, mấy ngày này cô ở lại chỗ cô ấy đi”
Du Giai Ý vừa định há miệng nói gì đó thì anh lại sầm mặt nói một câu: “Cô không cần phải vì tôi mà từ chối ý tốt của Chu Bảo Khiết, cô ấy cũng thật lòng coi cô là bạn đấy”
Phó Quân Hạo nói xong lời này liền bỏ đi mà đầu chẳng thèm ngoảnh lại.
Tính cách của Chu Bảo Khiết cực kỳ khép kín trầm tính, không phải bất kì ai cũng được cô ấy mời tới nhà ở tạm vài ngày.
Cô ấy rất thích Du Giai Ý, cho nên mới khó có khi nhiệt tình chủ động một lần.
Còn về Du Giai Ý, trước đây cô thường nói Chu Bảo Khiết là một cô gái tốt trước mặt anh, còn thường mang đồ ăn ngon cho hai chị em Chu Bảo Khiết và Chu Dật Hoàng, không thể không muốn làm bạn với Chu Bảo Khiết được.
Nhưng bây giờ cô từ chối Chu Bảo Khiết như vậy, anh không cần nghĩ cũng biết là vì anh.
Không ngờ rằng Phó Quân Hạo anh cũng có một ngày bị người khác ghét bỏ.
Sau khi Phó Quân Hạo rời đi, Du Giai Ý nhìn sang Chu Bảo Khiết ở bên cạnh, áy náy nói: “Tôi biết ý tốt của cô, tôi chỉ...
Chu Bảo Khiết lắc đầu ngắt lời cô: “Không cần nói nữa đâu, tôi hiểu hết mà”
Du Giai Ý thở phào một hơi, nói khẽ: “Vậy mấy ngày này làm phiền cô nhé”
Chu Bảo Khiết mỉm cười: “Không sao, tôi chào đón cô mà
Vì sức khỏe Du Giai Ý không có vấn đề gì lớn nên sau đó cô đã rời khỏi bệnh viện cùng với Chu Bảo Khiết luôn, quay về nơi ở hiện tại của cô để thu dọn đồ đạc.
Trong văn phòng của Hứa Vĩnh Bảo, Phó Quân Hạo đút hai tay vào túi quần đứng bên cửa sổ, sau khi thấy Du Giai Ý và Chu Bảo Khiết cùng lên xe rời đi thì mới thu lại tầm mắt.
Hứa Vĩnh Bảo đi tới rót cho anh một tách cà phê: “Cậu như bây giờ là sao vậy? Quan tâm vợ cũ thế à?”
Phó Quân Hạo lạnh nhạt cụp mắt xuống: “Lẽ nào tôi cứ trơ mắt ra nhìn cô ấy bị Du Bắc Hùng làm phiền sao?”
Hứa Vĩnh Bảo nói: “Thứ cho tôi nói thẳng nhé, cậu có thể không bận tâm đến mà. Ly hôn cũng ly hôn rồi, không cần phải quan tâm nữa đâu.”
Phó Quân Hạo: “.”
Sao Hứa Vĩnh Bảo lại không có lương tâm như vậy chứ?
Quên trước đây Du Giai Ý cho bọn họ ăn đồ ăn ngon như thế nào rồi à?
Hứa Vĩnh Bảo lại nói: “Cậu thực sự không biết hay giả vờ không biết vậy? Bây giờ Du Giai Ý gặp phải những chuyện vớ vẩn này, đều là do cậu mà ra.
“Nếu như cậu không dây dưa không rõ với cô ấy, Thẩm An Ngưng có thể giở trò với cô ấy chắc?” Hứa Vĩnh Bảo nói rành mạch từng chữ, Phó Quân Hạo bực bội chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạn nãy anh nhận được cuộc gọi của Chu Dật Hoàng, nói là đã tra ra kết quả rồi.
Du Bắc Hùng biết được nơi ở của Du Giai Ý là vì có người gửi tin nhắn nói cho anh ta biết.
Số điện thoại gửi tin nhắn cho Du Bắc Hùng là số dùng một lần, nhưng Chu Dật Hoàng điều tra kĩ thêm, phát hiện ra số kia do nhân viên công tác của Phó Như Ngọc mua.
Giờ đã quá rõ ràng, là em gái ruột của anh giở trò sau lưng.
Nhưng nếu là Phó Như Ngọc làm thì chắc chắn Thẩm An Ngưng không tránh khỏi liên quan.
Với cái tính nết đó của Phó Như Ngọc, dùng tình cảm để bảo nó đừng nhắm vào Du Giai Ý nữa là chuyện không thể. Vậy là anh vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa híp mắt suy nghĩ, làm sao để đối phó với đứa em gái gây chuyện thị phi Phó Như Ngọc này.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện lời nói mà Thẩm An Ngưng từng nói trước mặt anh. Thẩm An Ngưng nói rằng Phó Như Ngọc cứ sống như vậy mãi thì không ổn, chi bằng đưa cô ta ra nước ngoài rèn luyện thêm.
Một là để cô ta biến mất khỏi Giang Thành một thời gian, để mọi người quên đi những tin tức bất chính kia của cô ta.
Hai là để cô ta chịu khổ, có khi lại hiểu chuyện hơn nhiều.
Khi đó Phó Quân Hạo cảm thấy nếu như anh đưa Phó Như Ngọc ra nước ngoài thì chắc chắn mẹ anh sẽ không nỡ, lại tìm cớ quậy với anh.
Anh nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi, cho nên không hành động.
Nhưng lúc này anh cảm thấy rằng ý kiến này của Thẩm An Ngưng khá được.
Cho dù mẹ anh có quậy hay không thì anh cũng đã quyết định như vậy rồi.
Du Giai Ý thu dọn đơn giản mấy đồ dùng của mình, mang theo máy tính sau đón đi theo Chu Bảo Khiết tới nơi ở của cô ấy.
Chung cư của Chu Bảo Khiết nằm ở gần tòa nhà Phó Thị, vị trí rất tốt, diện tích khoảng 150m2, trang khí theo phong cách tối giản Bắc Âu phóng khoáng đơn giản, rất giống với
tính cách của Chu Bảo Khiết.
Là người trợ giúp đắc lực của Phó Quân Hạo, Chu Bảo Khiết cũng có thể coi là người có tiền ở thành phố này, thu nhập không tầm thường.
Chu Bảo Khiết dẫn Du Giai Ý tới một phòng ngủ cho khách quay mặt về hướng nam: “Cô ở phòng này đi, ánh sáng ở đây tốt, cô cũng có thể sử dụng phòng sách của tôi thoải mái, dù sao thì tôi cũng ở công ty, cũng không dùng tới”
Du Giai Ý vội vàng nói: “Cảm ơn”
Chu Bảo Khiết lại dẫn cô đi làm quen bố trí của căn chung cư, sau đó hai người ngồi xuống quầy bar.
Chu Bảo Khiết cười nói với Du Giai Ý: “Đối diện là nhà của Chu Dật Hoàng, nhưng nó không ở đây”
Du Giai Ý thấy rất tò mò: “Vì sao vậy?"
Vị trí tốt như thế này, hoàn cảnh tốt như thế này, sao Chu Dật Hoàng lại không ở?
Chu Bảo Khiết nói: “Bởi vì có lúc mẹ tôi sẽ tới ở vài ngày, nó không chịu nổi mẹ suốt ngày giục kết hôn nên dứt khoát chuyển đi luôn”
Du Giai Ý bật cười: “Cậu ta cũng đáng yêu thật, mẹ cô thật tốt với ai người.”
Chu Bảo Khiết cụp mắt, giọng điệu hơi ảm đạm: “Nên nói là bà ấy thật tốt với đứa con trai Chu Dật Hoàng này”
Thấy vẻ mặt Du Giai Ý đầy vẻ khó hiểu, Chu Bảo Khiết lại nói: “Chỗ chúng tôi trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng, trong mắt mẹ tôi chỉ có con trai Chu Dật Hoàng thôi, không hề có tôi”
“Bà ấy suốt ngày nói rằng tất cả mọi thứ của tôi và ba tôi sau này đều là của Chu Dật Hoàng, nhưng thực ra bọn họ có gì đâu chứ? Chỉ có một chút tiền đó, đã thế còn toàn là tôi cho”
Du Giai Ý thấy hơi kinh ngạc, lại còn lấy tiền từ chỗ con gái là Chu Bảo Khiết, sau đó giữ lại cho con trai ư?
“Lần nào tới cũng dẫn Chu Dật Hoàng đi ăn đồ ngon, tôi chỉ tiện thể đi ăn chực theo Chu Dật Hoàng thôi.”
“Lần nào bà ấy cũng ở chỗ tôi, nói không nỡ để Chu Dật Hoàng nhọc lòng chăm sóc bọn họ, nhưng lại không thương cho đứa con gái là tôi nấu một ngày ba bữa thay đổi liên tục cho bọn họ”
“Chu Dật Hoàng kháng nghị với bà ấy rất nhiều lần, bảo bà ấy đừng trọng nam khinh nữ như vậy, bảo bà ấy phải công bằng, nhưng bà ấy nào chịu nghe đâu.
Lời này này của Chu Bảo Khiết khiến Du Giai Ý thấy rất đau lòng, thường hay nói là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, hóa ra đúng thật là như vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất