Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Hai mươi phút sau, Du Giai Ý đem thức ăn tới. 

Nhưng cô không hề lên lầu để tránh đụng mặt với Phó Quân Hạo. 

Chu Bảo Khiết tự mình xuống lầu đem thức ăn lên, còn Du Giai Ý sau khi đưa thức ăn cho cô ấy xong thì cũng đi về luôn. 

Chu Dật Hoàng nhìn thấy Chu Bảo Khiết đem lên toàn những món ngon, nước dãi đã sắp sửa chảy ra khỏi miệng rồi. 

Không khống chế nổi cảm xúc, cậu ta cầm đũa vừa gắp lia lịa vừa hưng phấn nói với Chu Bảo Khiết: “Chị à, mấy ngày này Du Giai Ý ở với chị, em cũng chuyển về ở cùng chị nhé” 

Thế là ngày nào cũng được ăn ngon rồi. 

Không đợi Chu Bảo Khiết kịp nói gì thì Phó Quân Hạo đã lườm Chu Dật Hoàng với ánh mắt sắc lẹm. 

Chu Dật Hoàng cảm nhận được sếp mình không được vui vẻ lắm, vội vàng bưng suất canh sườn trước mặt đưa đến trước mặt Phó Quân Hạo: “Tổng giám đốc Phó, món canh sườn này hình như là không cay đâu, anh có muốn thử nếm xem thế nào không?” 

Mùi vị thức ăn quen thuộc trước mặt khiến Phó Quân Hạo cảm thấy vị giác mình như bị đánh thức. 

Trước đây Du Giai Ý cũng thường hầm canh cho anh, đặc biệt là các loại canh có tác dụng tốt cho dạ dày. 

Lúc ban đầu anh cũng còn khinh rẻ, nhưng sau đó phát hiện ra uống rồi thì cảm giác trong bụng dễ chịu hơn rất nhiều, dần dần cũng chấp nhận rồi trở thành thói quen. 

Ly hôn hơn một năm rồi, anh đã không còn được thưởng thức món canh thơm ngon như thế nữa, bỗng thấy hơi hoài niệm. 

Vậy là, anh nhận lấy món canh Chu Dật Hoàng bưng tới mà không hề khách sáo 

Chu Dật Hoàng bỗng thấy cạn lời, cậu ta chỉ khách sáo vậy thôi, còn tưởng là sếp mình sẽ tỏ ra có chút e ngại, nào ngờ đâu... 

Chu Bảo Khiết nhìn thấy cảnh này cũng đành đem phần canh của mình bưng đến cho Phó Quân Hạo, cả sếp lẫn nhân viên ba người đều ngồi ăn bữa tối mà Du Giai Ý đưa đến. 

Nếu không phải là do dạ dày của Phó Quân Hạo thực sự không tốt thì anh còn muốn nếm thử hai món còn lại xem mùi vị thế nào. 

Trưa ngày hôm sau, Phó Quân Hạo hẹn Phó Như Ngọc cùng ăn trưa. 

Sau khi cúp điện thoại của Phó Quân Hạo xong, Phó Như Ngọc cảm thấy chột dạ, vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm An Ngưng: “Anh trai vừa gọi hẹn tớ ăn trưa, có phải anh ấy đã phát hiện ra điều gì không?” 

Quan hệ giữa anh trai và cô ta thật sự rất lạnh nhạt, cô ta cũng biết bản thân luôn gây chuyện phiền toái nên từ trước đến nay không bao giờ chủ động xuất hiện trước mặt Phó Quân Hạo bao giờ, bằng không thể nào cũng bị lên lớp dạy bảo. 

Thế nên Phó Quân Hạo đột nhiên lại hẹn cô ta ăn cơm, Phó Như Ngọc theo bản năng tưởng là mọi chuyện đã bị phát hiện rồi. 

Thẩm An Ngưng vội dỗ dành cô ta: “Không có chuyện đó đâu, cái số điện thoại mà cậu mua chẳng phải đã qua tay mấy người rồi mới đến tay nhân viên của cậu sao?” “Đúng thế” Phó Như Ngọc trả lời: “Tớ cũng cảm thấy anh ấy không thể nào điều tra đến tớ ngay được, vậy tại sao anh ấy lại đột ngột hẹn tớ ra ăn cơm thế?” 

“Nói không chừng anh ấy chỉ đơn thuần muốn ăn cơm cùng cậu thôi, cậu đừng hoảng loạn nữa. Thẩm An Ngưng nói tiếp: “Dù có thế nào thì cậu cũng là em gái ruột của anh ấy, anh ấy sẽ không làm gì cậu đâu. 

Được Thẩm An Ngưng an ủi dỗ dành một hồi, cuối cùng Phó Như Ngọc cũng không còn lo lắng nữa. 

Đúng thế, cô ta là em gái ruột của Phó Quân Hạo, Du Giai Ý mà so với cô ta thì chẳng là cái thá gì cả. 

Đúng giờ hẹn xuất hiện ở nhà hàng đã hẹn với Phó Quân Hạo, Phó Như Ngọc mỉm cười tươi tắn ngồi xuống đối diện Phó Quân Hạo. 

Cô ta lén lút liếc nhìn sắc mắt của Phó Quân Hạo, phát hiện ra vẻ mặt anh rất bình thường, lúc này mới thở ra nhẹ nhõm. 

Nhìn thấy các món ăn trên bàn đều là những món cô ta thích, cuối cùng Phó Như Ngọc cũng cảm thấy yên tâm. 

Phó Quân Hạo chủ động hỏi thăm cô ta: “Gần đây em thế nào?” 

Phó Như Ngọc vừa ăn vừa trả lời: “Thì vẫn vậy thôi chứ sao ạ!” 

Phó Quân Hạo nho nhã ăn một vài miếng rồi mới chậm rãi mở miệng nói tiếp: “Thế em đã có kế hoạch gì cho tương lai của mình rồi?” “Tương lai á?” Phó Như Ngọc thờ ơ nói: “Em thì có được kế hoạch gì chứ? Cứ như hiện giờ không tốt sao?” 

Kế hoạch của cuộc đời cô ta chính là sống vô tư thoải mái không cần nghĩ ngợi gì dưới sự che chở của Phó Quân Hạo và của Phó Thị thôi. 

Theo như cách nói của mẹ cô ta thì cô ta là người có mệnh phú quý. 

Sinh ra đã được ăn ngon mặc đẹp, không cần lo nghĩ đến kế sinh nhai, mỗi ngày chỉ cần sung sướng hưởng thụ cuộc sống nhung lụa là được. 

Phó Quân Hạo trầm ngâm một lúc rồi đặt bộ dao nĩa trong tay xuống, nghiêm mặt nói với cô ta: “Nếu như em đã không có kế hoạch gì, vậy thì anh sẽ vạch kế hoạch cho em vậy" 

Phó Như Ngọc còn chưa kịp hiểu ý của anh nói gì thì đã nghe thấy anh nói tiếp: “Anh dự định sẽ đưa em ra nước ngoài du học. 

“Cái gì cơ?” Phó Như Ngọc cuống lên, vội vàng phản đối: “Em không chịu đâu!” 

Cô ta không muốn bị ra nước ngoài, một là từ trước đến nay cô ta luôn là học sinh đội sổ, tiếng Anh một chữ bẻ đôi cũng không biết, ra nước ngoài thì ngoại ngữ sẽ là cả vấn đê. 

Hai nữa là cuộc sống ở nước ngoài chắc gì cô ta đã thích nghi được, ở Giang Thành này có Phó Quân Hạo và Phó Thị chống lưng, cô ta có muốn làm mưa làm gió thế nào cũng được. 

Quan trọng nhất là ở nước ngoài chẳng có ai biết cô ta cả. 

Ở trong nước thì dù sao cô ta cũng là diễn viên có chút tiếng tăm, lại còn là một cô chiêu nhà giàu rất biết hưởng thụ cuộc sống, cô ta rất thích cảm giác được mọi người vây quanh o bế tung hô. 

Phó Quân Hạo nghiêm nghị nói: “Như Ngọc, em cũng không còn nhỏ nữa, cần phải có kế hoạch cho tương lai của mình rồi. 

“Em không nghe! Em không nghe!” Phó Như Ngọc mất khống chế gào lên: “Em không muốn ra nước ngoài, không muốn ra nước ngoài đâu!” 

Phó Quân Hạo cũng nổi cáu, trừng mắt nhìn cô ta, giọng nói nghiêm nghị hơn bao giờ hết: “Em không đi du học, lẽ nào cả đời chỉ lượn lờ mãi trong giới giải trí à? Lẽ nào cả đời chỉ biết gây chuyện phiền phức thôi sao?” 

Khi Phó Quân Hạo nói ra câu cuối cùng ấy, Phó Như Ngọc liền chột dạ rúm người lại. 

Ngay sau đó cô ta liền bật khóc nức nở: “Phó Quân Hạo, anh có phải là anh trai của em không thế hả? Em đã nói là em không muốn ra nước ngoài rồi, sao anh lại nhất định muốn tống cổ em đi thế chứ, tại sao hả?” 

Bữa cơm này Phó Như Ngọc cũng không còn tâm trạng nào để ăn nữa rồi, vơ lấy túi xách của mình đứng dậy nói: “Em sẽ về mách mẹ là anh bắt nạt em!” 

Nói xong cô ta liền chạy đi mất, Phó Quân Hạo thì tức đến tím cả mặt. 

Cứ cái kiểu nói chưa được ba câu là gào khóc thế này, về sau thằng đàn ông nào chịu đựng nổi mới là lạ đấy! 

Sau khi Phó Như Ngọc về nhà chưa được bao lâu thì Phó Quân Hạo nhận được điện thoại của mẹ mình Đổng Thư Nhã gọi đến, đây cũng là điều mà anh lường trước được. 

Đã thế, mẹ anh còn có thể gây chuyện ghê hơn cả Phó Như Ngọc nữa. 

Quả nhiên, anh vừa nhấc điện thoại lên thì đã nghe thấy giọng nghẹn ngào nức nở của Đổng Thư Nhã ở đầu dây bên kia: “Quân Hạo, rốt cuộc là vì lý do gì mà con lại muốn đưa Như Ngọc ra nước ngoài cơ chứ?” 

“Lẽ nào con không biết con bé là bảo bối của mẹ sao?” 

“Con thì cả ngày không nhìn thấy bóng người, ba con thì lại... Đổng Thư Nhã nói đến đây thì lại càng khóc dữ dội hơn: “Ngày ngày cũng chỉ có Như Ngọc là biết quan tâm đến mẹ thôi, con mà đưa con bé ra nước ngoài thì khác nào là muốn giết mẹ chứ hả!” 

Phó Quân Hạo lạnh lùng nói: “Chẳng phải ba con cũng ở nước ngoài đấy thôi? Đưa Như Ngọc qua đó thì vừa hay để ba con chăm sóc nó. 

Tình cảm của ba mẹ anh thực sự rất lạnh nhạt, thậm chí có thể nói là đã rạn nứt. 

Từ vài năm trước, do đến tuổi trung niên nên tình cảm của ba anh Phó Thanh Trung với Đổng Thư Nhã đã trở nên rất nhạt nhòa, cho nên ở bên ngoài cũng có người phụ nữ khác, khiến cho quan hệ vợ chồng với Đổng Thư Nhã trở nên rạn nứt. 

Nhưng hai người họ cũng không chịu ly hôn, Phó Thanh Trung từ đó cả năm đều sinh sống ở nước ngoài không về. 

Phó Như Ngọc mà ra nước ngoài thì chắc chắn anh sẽ đưa đến chỗ của Phó Thanh Trung, Phó Như Ngọc là loại vô dụng, có Phó Thanh Trung ở bên cạnh chăm sóc thì ít ra cũng sẽ bớt gây chuyện hơn. 

Đổng Thư Nhã thì lại bị giọng điệu lạnh nhạt của anh làm cho tức chết: “Ba con chăm sóc con bé? Toàn bộ thời gian của ông ta chắc đều dành cho mấy con hồ ly tinh đấy rồi còn đâu nữa” 

“Mẹ không cần biết, Như Ngọc sẽ không ra nước ngoài đâu!” Đổng Thư Nhã giọng điệu gay gắt ra tối hậu thư cho anh. Phó Quân Hạo tất nhiên cũng sẽ không đồng ý, lạnh nhạt gắn từng chữ: “Mẹ, Như Ngọc nhất định phải đi ra nước ngoài. 

eyJpdiI6IkpaQ1BVenU2Mlk3aHVTdkcwcTZieFE9PSIsInZhbHVlIjoidXFpQ3VxXC9zQnZ3V2NzOUtFVWNBeGJjdlFyUUhQWFRBYU5jTjlMVDJGRFJoVFZJcjJZK0d2VjdkYlpmWjZLSzJTZVpzcURYV0c0TEJmcWplVHViWXNEZjZxenZESStJNVoxQ3VMWFBwU2kyV1U1NTZpTzZGQWpXVWIzd2pPbEZrM29DQkpDOHVkSHhIdmllUkljZ0t4RzRadkl3VUZ5SlwvdmMwV1EraHd3TjlpN0ExRG9TK2J1SjRieHFcL2E2V1BBTDJQbWllMEdkanAwcGxIRmZ2SDNXY0p3WmRMRFRtUURVenFUZjJ6dzZlb1lcL3JMRUFheStjRUZZOStmR0hqYVRvXC96WGtYdFwveGthTm5MZlEycFZlZk10SThaUFg3TllTSHh4WFFYcmhwU2dROFllNURsQUdXWko2aHpGcE5hOUoiLCJtYWMiOiIxMThhMDYzYmM1ODg4NGY4NTEwMDQ2OWMzY2E5NzlmNTFjYzZlNjU3MmRlNWU4MDQzZDUxMjc4OTYxOGM3OWYwIn0=
eyJpdiI6IkZHTnM2Y0xWeWwzZEYweEswNzlEeWc9PSIsInZhbHVlIjoiRjdlbnIzRmtxWVozbFgraTlidlpsdXg5SEtVaFd0WXQ0aTdxOUpINFNmZlZpMTRKN05iXC96ZGhQNEVQcllSS1hoa3B3WWxMK3ZFUHFXMkpvNitXT0U0UW1YeXFkV1JPZjhySEJPS1wvVm5ZRWQ0Zlp1aWU1eVY4SmkwdUQrcE92eXN2VG9xSjlzNmxnM292aFhJUGZFczBEZFdPaW5td284R3c5Z0xIQ1p3YUpzNzJcLytGOEgrUWRmeUhtRldLUHUrbTBXdEwwZ0I3K0U4WE9NY1p4eTRGS1RKQlQ3Z3orVnRiaFJRTUs5cUNCbUwydFg5bHNPejNcL2V0VjV6VzhETm1OMmFlWEtDUWVhUW9SeXc5QXppQ092bVlSK04xVTJsNHRtb1M1S3dIZW5aZ1ljRlFtdE8wZklQc0RQbzZuY3MwRm1kczluU0RCd0FjM1E4Z1I5XC9UOUVPZ29nOVAzMTI2cU93M09YeTFrWVE9IiwibWFjIjoiODAwMGZiN2E3ZDQxYTRiYzlmYWYxNWM0YWY0YmRjYTRiYjg5M2VlMzkwNGI0ZmQ5YTQ3MmM2YWFjZjBiMDkyYSJ9

“Con vẫn còn công việc, đi làm việc trước đây ạ.” Phó Quân Hạo liền lập tức cúp điện thoại, không để Đổng Thư Nhã có cơ hội nói thêm gì nữa.

Ads
';
Advertisement