Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

“Bệnh viện?” Du Giai Ý hơi nhíu mày: “Sức khỏe ba có vấn đề gì sao?” 

Theo cô biết, từ trước đến giờ sức khỏe của Du Đình Trọng vốn rất tốt. 

Người ta thường nói người tốt sống không thọ, kẻ gây họa sống ngàn năm. 

Quả thật không còn ai thích hợp với câu này hơn mẹ cô và Du Đình Trọng. 

Du Đình Trọng hừ lạnh: “Cô đến thì biết ngay thôi, tôi bị bệnh nặng lắm, cần một số tiền lớn để chữa trị” 

Du Giai Ý vỡ lẽ ra ngay, hóa ra là lấy cớ chữa bệnh để đòi tiền cô, có khi ông ta vốn chẳng hề bị bệnh cũng nên. 

Nhưng cô vẫn nói: “Vâng, vậy ba cho con biết ba đang ở bệnh viện nào đi, con đến thăm ba 

Du Đình Trọng bèn nói tên bệnh viện, Du Giai Ý nghe ra vừa khéo là bệnh viện Hứa Vĩnh Bảo đang làm thì nhếch mép cười. 

Đúng lúc lắm, cô có thể nhờ Hứa Vĩnh Bảo giúp cô một chuyện. 

Sau khi cúp máy, Du Giai Ý sửa sang lại rồi ra ngoài. Đến bệnh viện, cô đi gặp Hứa Vĩnh Bảo trước. 

Hứa Vĩnh Bảo vô cùng sửng sốt khi thấy cô: “Cô tới đây là để...?” 

Du Giai Ý đi thẳng vào vấn đề, không hề tỏ ra ngượng nghịu: “Là thế này, ba tôi đang nằm viện ở đây, tôi muốn nhờ anh hỏi giúp tôi xem ông ta bị bệnh gì.” 

“Tôi sợ ông ta đánh tiếng trước với bác sĩ, cố ý lừa tôi.” 

Du Giai Ý quá hiểu con người Du Đình Trọng, nếu ông ta đã muốn đòi tiền cô thì đương nhiên sẽ bịa ra một bệnh rất nặng. 

Đương nhiên Hứa Vĩnh Bảo sẽ giúp, anh ta ra hiệu mời cô ngồi rồi gọi điện hỏi đồng nghiệp của mình. 

Sau khi cúp máy, Hứa Vĩnh Bảo dang hai tay ra và nói: “Đúng như cô đoán, ông ta đúng là bị bệnh nhưng chỉ là bệnh vặt người cao tuổi thường gặp thôi, chẳng cần nằm viện làm gì, nhưng bác sĩ phụ trách ông ta bảo ông ta cứ nằng nặc đòi nằm viện” 

Du Giai Ý gật đầu: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh. 

Ý 

Hứa Vĩnh Bảo mỉm cười: “Khách sáo vậy làm gì” 

Du Giai Ý im lặng một lúc rồi nói với vẻ hơi khó xử: “Thật ra...tôi còn một chuyện cần anh giúp đỡ. 

Hứa Vĩnh Bảo hỏi: “Chuyện gì thế?” 

Du Giai Ý đáp: “Nếu ông ta đã nằm viện thì nhân tiện tôi muốn nhờ anh sắp xếp làm xét nghiệm huyết thống giúp tôi. 

“Xét nghiệm huyết thống ư?” Hứa Vĩnh Bảo suýt thì nhảy dựng lên khỏi ghế: “Cô nghi ngờ ông ta không phải ba ruột cô à?” 

Du Giai Ý lắc đầu, nói: “Không phải nghi ngờ mà là chắc chắn. 

Trước đây cô không tài nào hiểu nổi tại sao Du Đình Trọng và Du Bắc Hùng lại không đối xử tốt hay gần gũi với mình dù chỉ một chút. 

Từ nhỏ đến lớn, ánh mắt họ nhìn cô tràn ngập sự ghét bỏ, không hề có chút yêu thương nào. 

Sau này cô mới hiểu hóa ra cô không phải máu mủ ruột rà với hai người họ. 

Thậm chí, ngay cả người mẹ đã qua đời của cô cũng không phải mẹ ruột. 

Tất cả mọi thứ đều do mẹ cô tiết lộ cho cô biết trước khi lâm chung. Bà ấy thoi thóp nói rằng: “Từ nay mẹ không thể bảo vệ con được nữa nên mẹ muốn cho con biết bí mật này" 

“Sau này chắc chắn bọn họ sẽ tính kế con, bòn rút tiền của con, thậm chí còn có thể bán con đi. 

“Lúc đó, con không cần phải nương tình với họ đâu, đừng để hai người đó bắt nạt con, cũng đừng nể tình thân mà mặc bọn họ quyết định cuộc đời của con, bởi vì... con và hai người đó hoàn toàn không có quan hệ huyết thống” 

Cô là con của một người bạn thời niên thiếu của mẹ cô, người phụ nữ ấy yêu một người đàn ông nhưng không thể sống hạnh phúc cùng người đó. 

Sau khi sinh con, bà ấy mắc bệnh trầm cảm trầm trọng, gửi gắm con cho người khác rồi tự sát. 

Thế nên Du Đình Trọng và Du Bắc Hùng mới chán ghét và ghét bỏ cô như thế, bởi nuôi thêm một đứa trẻ là cô thì phải tốn thêm một mớ tiền. 

Nhưng may mắn thay, mẹ cô là một người dịu dàng hiền lành. 

Dù không phải con ruột nhưng bà ấy vẫn đối xử với cô như máu mủ ruột rà. 

Sau khi nghe xong, Hứa Vĩnh Bảo ngây ra như phỗng. Xưa giờ anh ta không hề biết thân thế của Du Giai Ý lại thế này, chắc hẳn Phó Quân Hạo cũng không biết. 

Hứa Vĩnh Bảo khó hiểu hỏi: “Nếu cô đã biết rồi thì sao còn phải làm xét nghiệm huyết thống nữa?” 

Du Giai Ý gượng cười: “Tôi cũng phải chuẩn bị đường lui cho mình chứ, ngộ nhỡ bọn họ cứ khăng khăng nói tôi là con ruột để đòi tiền tôi, đòi tôi chăm sóc nuôi dưỡng họ bằng được thì tôi còn có thứ mà chống lại chứ?” 

Sau đó Du Giai Ý cụp mắt, buồn bã nói: “Những năm qua tôi đã trả đủ công ơn nuôi nấng cho họ rồi, chắc hẳn anh cũng biết hai người đó đã lấy rất nhiều tiền của Phó Quân 

Ý Hao." 

Cô đã mất ba năm thanh xuân, ba năm sống trong đau khổ, đổi lại là họ có thể áo cơm không lo suốt nửa đời sau, chẳng lẽ thế vẫn còn chưa đủ ư? 

Bọn họ đã không biết quý trọng, phung phí không biết điểm dừng như vậy, cô sẽ không tha thứ nữa. 

Hứa Vĩnh Bảo gật đầu: “Cũng phải” 

Anh ta bảo đảm: “Chuyện này cô cứ yên tâm, tôi sẽ sai người hỗ trợ sắp xếp cho, ông ta sẽ không phát hiện đâu. 

“Cảm ơn.” Du Giai Ý đưa cho Hứa Vĩnh Bảo một cái túi chứa tóc của mình, nghiêm túc nói: “Hôm khác tôi sẽ mời anh một bữa” 

Hứa Vĩnh Bảo mỉm cười đồng ý. 

Nhờ Hứa Vĩnh Bảo giúp xong, Du Giai Ý mới đi tới phòng bệnh của Du Đình Trọng. 

Du Đình Trọng ở phòng ba người. Lúc Du Giai Ý vào, ông ta còn đang ngồi trên giường trắng trợn khoác lác với người cùng phòng bệnh với mình, trông chẳng giống như đang bị bệnh chút nào. 

Vừa thấy Du Giai Ý đến, ông ta lập tức trợn ngược mắt lên, lấy tay che ngực nằm vật xuống giường kêu la oai oái. 

Du Giai Ý làm như không biết ông ta đang giả vờ, đi tới quan tâm hỏi han: “Ba ơi, ba sao vậy? Cần con đi gọi bác sĩ cho ba không?” 

Du Đình Trọng mở mắt ra ngay: “Không cần không cần, tự dưng ngực ba quặn đau thôi!” 

Du Giai Ý nói: “Con mới đi hỏi bác sĩ phụ trách của ba, ông ấy bảo ba bị bệnh rất nặng, phải nằm viện lâu lắm. 

Cô cố ý nhắc đến đề tài này để Du Đình Trọng chủ động nhắc đến chuyện tiền nong. 

Quả nhiên, Du Đình Trọng nói ngay: “Đúng vậy, có khi còn phải giải phẫu nữa. Con gái ơi! Lại phải chi một số tiền lớn nữa rồi, phải làm sao đây?” 

Ông ta vừa nói vậy, người ở giường bệnh hai bên và người nhà của họ lập tức nhìn sang Du Giai Ý. 

Du Giai Ý lấy điện thoại ra, đáp: “Ba à, ba cũng biết công việc của con mới ổn định, lương chẳng được bao nhiêu mà. Con còn một ít tiền định dùng để trả tiền thuê phòng, mà thôi để con chuyển cho ba vậy” 

Du Giai Ý cố ý tiết lộ tình cảnh của mình cho người khác nghe thấy, khỏi mất công sau này Du Đình Trọng đổi trắng thay đen, nói cô không chịu cho một xu nào. 

Du Đình Trọng dán mắt vào điện thoại của cô, hỏi: “Con có bao nhiêu?” 

Du Giai Ý trả lời: “Sáu mươi triệu ạ” 

Du Đình Trọng vô cùng bất mãn: “Có sáu mươi triệu thôi à?” 

Vành mắt Du Giai Ý thoáng chốc đỏ hoe: “Đây là toàn bộ số tiền tiết kiệm của con rồi đấy ạ. Từ khi ly hôn, con chẳng có công việc nào nên hồn cả, ba nghĩ con kiếm được bao nhiêu chứ? Vả lại một năm trước con đã cho ba cũng cỡ mấy trăm triệu còn gì?” 

Người bệnh giường bên không nhìn cảnh này nổi nữa bèn khuyên nhủ Du Đình Trọng: “Con bé cũng khó khăn, sáu mươi triệu đã nhiều lắm rồi, chí ít vẫn cầm cự được một thời gian mà” 

Một người khác cũng lên tiếng: “Phải đấy, phải đấy! Nó lại còn ly hôn nữa, chắc chắn cuộc sống cũng vất vả lắm, ông đừng làm khó nó” 

eyJpdiI6IlVlbE4ycUtwTVNTZlpYWlZGMDhNblE9PSIsInZhbHVlIjoiZEVEQ08zTlhBTmNcL3dMWk1TYWwzVU85WEppMnlXUUxXTitJeFI2NjdqbUtDQ2QxQ2dRZFNvaWl0SVZySTd5MER1a0F1OE82MmZYckp5aktaaUFwd1pvb2VVdGlKYmQyOUxkK25CQjV6bnU3Qk1oTnRoM0s0WnRYOW9zYXNhQTgyc0s5aTA2clJFMndDZ0w4cnRZUW5tZVFUdGpSVVk0THp3WlN2MWlDN2oyYUFiaEdFbThJT2hlM2h6Tit1VW0ra25rKzEycmxyejlFWkxCanYweVZ4UlZaTmxzdGNxdXZ0XC9uQ3ZtNEcxT3NNSEZsczRMUjUyaWJXMGpudGNGZFJ5IiwibWFjIjoiNDFhNGVjZjkzYzZkMWViMjVmZDRlOTg1ZmM5NDFhZDgyMDI4ZGUyY2MyZGY1Mzk0NGQzN2ZiNjhmYTNmYmY0NSJ9
eyJpdiI6ImxjVFRQb2xIdXU2TTlTWXJ3Um4wcXc9PSIsInZhbHVlIjoiTzJPYWZiUHdLQVBySmlQYmI3SmU1ZkloMWt0Z0J4YmZWaXVWQ0NXOTV5aEVhMnFybzd2a0J2V2wwT0F2SU93VDhVS2EyVGpwb3JtUm5VYXVHT1ZKQ1BZU0kxaHpYK3Fwa2NxdEwyTGIzdWNPN24xTHErNEJnNVJxQU5uc1QrTjZDUEdoUTA0VEN6aG5oUWFZanZMbDZYcnczQzBZc3NzTWpKS0ZZNTRrY1Q5T1hvdnVOZytLQytPYVk4RTJoNyt3dnVUUFl1b3VPVXpVN2owNkRidnQwem5aVVBMbFh2b09uZFZrUjJGTmJsWWJLYnZlc0N1cUtYdWVBNzV6OXoyc0hrTmFvaHcxd3Jzb205d3p1eThzcnk3K1o0SmVQRFwvYmJQaHBqVWh0Yll0cmlUT3dpWUJqSUZPRVBacEJsN0RiTXR0Z1NIQk9JWWdIN3pmOER0em1Idz09IiwibWFjIjoiNzc1NGJlMTg0ZTAyZTkyODVkMjI5ZTU5Zjg0MmFmMTYyZGI4MzY5MDAxOWQ1YjZhMWU0NDU3NWM0NGVmNjM3ZiJ9

Ông ta không tin bấy nhiêu năm mà ông ta vẫn không thắng to được.

Ads
';
Advertisement