Trước đây Phó Quân Hạo từng kết bạn Zalo với Du Giai Ý một lần nhưng bị cô từ chối.
Ngày đó khi lại nhận được lời mời kết bạn Zalo của Phó Quân Hạo, cô chọn cách tảng lờ, mặc dù trên khung thêm bạn có viết: Có tài liệu cần gửi cho cô.
Du Giai Ý cảm thấy giữa bọn họ không có bất kì tài liệu gì cần gửi riêng cả, nên không kết bạn với anh.
Một lúc sau, Chu Bảo Khiết gọi đến cho cô trong giờ làm việc: “Du Giai Ý, sao cô vẫn chưa chấp nhận lời kết bạn bạn Zalo của tổng giám đốc Phó thế?” Du Giai Ý khó hiểu hỏi: “Giữa tôi và anh ta có gì cần kết bạn Zalo à?”
Chu Bảo Khiết hơi đau đầu, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Phó thực sự có tài liệu quan trọng cần gửi cho cô đấy”
“Vậy anh ta gửi cho cô, cô gửi qua cho tôi không được sao?"
“Hoặc anh ta in ra, bảo cô mang đến cho tôi là được rồi.”
Du Giai Ý hoàn toàn không bị thuyết phục, bởi vì cô cho rằng Phó Quân Hạo không có bất kì tài liệu gì cần gửi cho cô cả.
Giữa hai người đã ly hôn hơn một năm, còn có tài liệu gì cần gửi riêng?
Những thủ tục nên làm, đơn thỏa thuận nên ký, chẳng phải lúc ly hôn đã hoàn tất hết rồi sao?
Chu Bảo Khiết: “
Cô ấy thực sự không biết nói gì, đành khẽ thở dài: “Tổng giám đốc Phó nổi tiếng khó thêm bạn Zalo, không ngờ cũng có một ngày anh ấy bị người ta từ chối”
Zalo được xem là một trong những phương tiện giao tiếp trong xã hội hiện đại, được sử dụng trong mọi trường hợp.
Chuyện đầu tiên mà mọi người thường làm sau khi gặp mặt và trò chuyện với nhau vài câu là bắt đầu xin số Zalo.
Nhưng từ khi Zalo xuất hiện đến nay, hầu như chẳng có ai kết bạn Zalo được với Phó Quân Hạo, nhất là những người phụ nữ có mưu đồ.
Chu Bảo Khiết cảm thấy số người trong danh bạ Zalo của sếp nhà mình ít đến nỗi có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ngoài vài người thân thiết và những cấp dưới làm việc cho anh, chắc chắn không có người nào khác.
Du Giai Ý nghe Chu Bảo Khiết nói xong, khẽ mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy, cô thử đi hỏi anh ta xem tại sao không kết bạn Zalo với những người kia, đáp án của tôi giống với anh ta”
Chu Bảo Khiết chỉ đành dừng công cuộc truyền lời lại, không còn cách nào khác phải trở về văn phòng của Phó Quân Hạo.
Bị từ chối thêm Zalo hai lần liên tiếp, có thể tưởng tượng được Phó Quân Hạo căm tức nhường nào.
Thấy Chu Bảo Khiết trở về, anh đanh mặt hỏi: “Cô ấy nói sao?”
Phó Quân Hạo thề, lần này Du Giai Ý mà không chịu kết bạn Zalo với anh thì anh sẽ không bao giờ lo cô sống chết như nào nữa, từ nay về sau chắc chắn anh sẽ không chủ động kết bạn Zalo với cô nữa.
Chu Bảo Khiết thành thật nói lại nguyên văn câu của Du Giai Ý cho Phó Quân Hạo nghe: “Cô ấy nói, không phải anh cũng không muốn kết bạn Zalo với người khác sao? Lý do của cô ấy cũng giống anh.
Phó Quân Hạo nghẹn họng, suýt thì bị tức chết.
Anh không kết bạn Zalo với người khác, đặc biệt là phụ nữ là vì không quan tâm tới họ, căm ghét họ, anh còn chưa hề có suy nghĩ muốn dính líu tới họ chứ nói gì là kết bạn Zalo?
Vậy là cô không chịu kết bạn Zalo với anh là vì ghét anh, không muốn để ý tới anh?
Lại còn không muốn dính líu gì tới anh nữa?
Anh mím môi, thầm hít thở sâu mấy lần mới không nổi giận ngay trước mặt Chu Bảo Khiết.
Chu Bảo Khiết thử dò hỏi: “Hay là... tôi in bằng chứng các lần chuyển tiền ra đưa cho cô ấy nhé?”
Phó Quân Hạo hừ lạnh: “Thôi khỏi”
“Cô ấy đã không cần tôi giúp thì để cô ấy tự lực cánh sinh đi
Anh đã nói muốn đưa cô một thứ rất quan trọng rồi mà cô vẫn không chịu thêm bạn Zalo thì chứng minh cô không chịu nhận sự giúp đỡ của anh, thế thì anh cần gì phải chạy
đi giúp cô nữa chứ?
Chu Bảo Khiết đành đáp: “Tôi biết rồi”
“Vậy tôi xin phép đi làm việc ạ” Nói xong, cô ấy xoay người ra ngoài.
Sau khi Chu Bảo Khiết rời đi, Phó Quân Hạo mới khó chịu hục hặc quẳng cây bút trên tay sang một bên, dùng cách này để giải tỏa sự xấu hổ và nỗi tức giận vì bị từ chối những hai lần của mình.
Buổi chiều, sắp đến giờ tan làm, Chu Bảo Khiết gọi điện cho Du Giai Ý: “Du Giai Ý, tối nay đừng nấu phần tôi nhé, tôi và tổng giám đốc Phó có tiệc xã giao”
“Ừm.” Du Giai Ý đồng ý ngay.
Du Giai Ý biết rõ doanh nhân như họ thường sẽ đi xã giao vào buổi tối. Lúc cô và Phó Quân Hạo mới kết hôn, một tuần anh có hai ngày về nhà ăn tối đã tốt lắm rồi.
Nhưng hình như kể từ khi anh bị đau dạ dày, cô bắt đầu điều chỉnh ăn uống cho anh thì số lần đi xã giao của anh đã giảm đi đáng kể.
Không biết hiện giờ anh đi xã giao trong tình trạng như nào, nhưng dù sao cũng chẳng liên quan gì tới cô.
Một mình ăn bữa tối đơn giản xong, Du Giai Ý tiếp tục vùi đầu vào máy tính viết kịch bản.
Vừa đến mười một giờ, cô nhắn tin cho Chu Bảo Khiết hỏi cô ấy khoảng mấy giờ về, có cần cô chuẩn bị đồ giải rượu không.
Một lúc sau, Chu Bảo Khiết mới trả lời bằng tin nhắn thoại: “Du Giai Ý ơi, tôi lỡ uống nhiều quá, cô tới đón tôi được không?”
Du Giai Ý đồng ý không chút nghĩ ngợi, xưa giờ cô đã thuộc kiểu bạn bè nhờ gì làm nấy rồi.
Đến nhà hàng Chu Bảo Khiết đi tiệc, Du Giai Ý xuống xe taxi vừa khéo bắt gặp Chu Bảo Khiết đang theo sau Phó Quân Hạo và vài người đàn ông khác đi ra.
Mặc dù Chu Bảo Khiết còn đi được, nhưng nhìn chân mày nhíu chặt của cô ấy là biết cô ấy đang cố gắng chịu đựng.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, những người kia trò chuyện với nhau thêm một lúc nữa. Trừ Phó Quân Hạo và Chu Bảo Khiết, Du Giai Ý không quen biết ai nên yên lặng đứng chờ một bên.
Đợi họ trò chuyện xong rồi lần lượt lên xe rời đi, Du Giai Ý lập tức đi tới đỡ lấy Chu Bảo Khiết, quan tâm hỏi: “Cô có ổn không?”
Chu Bảo Khiết không nói gì, chỉ tựa hẳn vào người cô, dùng hành động để thể hiện cô ấy thật sự không trụ nổi nữa.
Du Giai Ý vội vàng đỡ cô ấy lên xe taxi, từ đầu đến cuối hoàn toàn không ngó ngàng gì tới Phó Quân Hạo đang đứng ở bên cạnh.
Anh chắc chắn không thiếu người đưa đón nên cô không cần hỏi gì cho rách việc, dù cho ngay từ lúc cô vừa xuống xe anh đã vô tình cố ý liếc cô mấy lần.
Sau khi đỡ Chu Bảo Khiết ngồi gọn gàng, Du Giai Ý cúi người định lên xe đi.
Bỗng Phó Quân Hạo ở phía sau cô lên tiếng: “Du Giai Ý!”
“Đứng lại!”
Dù gì Du Giai Ý cũng từng sống với anh ba năm, từ giọng điệu của anh, cô có thể nhận ra anh cũng uống rất nhiều vì tốc độ nói của anh chậm hơn bình thường gấp đôi.
Không muốn nói thêm gì với anh, cô vờ như không nghe thấy, tiếp tục chui vào trong xe.
Bỗng tay bị giật ra, Phó Quân Hạo thẳng thừng kéo cô ra ngoài, lại còn muốn ôm cô vào lòng.
Du Giai Ý muốn vùng vẫy thoát ra nhưng lại thấy anh chợt kề sát vào cô, trừng mắt nhìn cô rồi giận dữ chất vấn, hơi thở chứa đầy mùi rượu nóng rực: “Tại sao cô không chịu kết bạn Zalo với tôi?”
“Tại sao?” Anh đã say khướt, kéo Du Giai Ý mãi không buông: “Hôm nay cô phải cho tôi biết lý do!”
“Phó Quân Hạo, anh uống tới mức này luôn à?” Du Giai Ý thật sự cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Dạo trước anh bị đau dạ dày lại, phải vào viện cơ mà? Thế mà tối nay lại uống rượu, lại còn uống nhiều nữa chứ!
“Sao?” Anh siết eo cô, ôm chặt cô vào lòng, khóe môi nhếch lên nở nụ cười đầy ranh mãnh: “Đã ly hôn rồi mà còn lo cho tôi à?”
Du Giai Ý giận quá hóa cười, con mắt nào của anh thấy cô lo cho anh thế?
Mà ai lo được người máu mặt như anh chứ?
Vợ chồng đã ly hôn mà còn ôm ấp, kéo nhau giữa đường, còn ra thể thống gì nữa?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất