Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Ngô Mặc Thư hết sức ngạc nhiên: “Giang Thượng Minh gửi thư yêu cầu giúp cô ta? Sao cô ta có thể quen Giang Thượng Minh được?" 

Tử Dạ trút hết giận vào người Ngô Mặc Thư: “Cô có cần phải ngạc nhiên như vậy không? Nếu chồng cũ của cô ta giàu tới mức đó thật thì tất nhiên cô ta có thể quen biết Giang Thượng Minh rồi” 

Ngô Mặc Thư chưa ý thức được Tử Dạ đang trút giận lên người mình, vẫn ngạc nhiên hỏi: “Nếu đã ly hôn thì tại sao chồng cũ còn giúp cô ta nhỉ?” 

“Cô thắc mắc nhiều như thế, sao không đi hỏi cô ta luôn đi?” Lần này Tử Dạ cao giọng hét lên, cuối cùng Ngô Mặc Thư cũng ý thức được mình thành nơi trút giận, bèn im lặng ngậm miệng lại. 

Tử Dạ phiền chán đứng dậy đuổi: “Được rồi, cô về trước đi. 

Nói xong, cô ta quay lưng đi vào phòng làm việc, đồng thời đóng sầm cửa lại. 

Ngô Mặc Thư cắn môi, xoay người rời khỏi nhà Tử Dạ. 

Cuộc sống của một người trưởng thành đã không dễ dàng gì rồi, cuộc sống ở nơi làm việc càng khó khăn hơn. Cô ta bất hạnh gặp phải người cũng coi như sếp giống Tử Dạ, cũng chỉ có thể cam chịu. 

Du Giai Ý hoàn toàn không biết Giang Thượng Minh đã gửi thư yêu cầu cho chủ tài khoản kia dưới tên của mình. Khi cô thấy người nọ xoá bài và xin lỗi còn ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại sợ nhanh như vậy. 

Trong ấn tượng của cô, loại tài khoản truyền thông bẩn này luôn liều mạng đến cùng, bất kể nội dung mà họ tung lên rốt cuộc là thật hay giả, họ vẫn sẽ bịa đặt không ngừng nghỉ. 

Dù có bị cảnh cáo, thậm chí là bị khoá tài khoản, cùng lắm thì họ đổi tài khoản mới rồi tiếp tục. 

Đúng lúc Chu Bảo Khiết tan làm về nhà, Du Giai Ý ngạc nhiên, sau đấy áy náy nói: “Sao hôm nay cô tan làm sớm thế? Tôi chưa nấu bữa tối nữa. 

Trong thời gian Du Giai Ý sống ở nhà Chu Bảo Khiết, chỉ cần cô ấy không đi tham gia hoạt động xã giao với Phó Quân Hạo thì cô đều sẽ chủ động nấu bữa tối. 

Nhưng dù cô ấy không đi xã giao thì ngày thường cũng về khá muộn, bởi vì công việc rất bận. 

Kết quả hôm nay Chu Bảo Khiết chẳng những không tăng ca mà còn tan làm sớm. 

Chu Bảo Khiết cười đáp: “Tổng giám đốc Phó bảo tôi về sớm để bầu bạn với cô. 

Du Giai Ý: “ ” 

Phó Quân Hạo đang diễn trò gì đây? 

Bầu bạn? Cô cần người bầu bạn khi nào? 

Nỗi đau thấu tận tim gan như ly hôn cô còn vượt qua được, lần này chỉ là bị tấn công mạng thôi, cô chịu được. 

“Hôm nay vừa khéo công việc không nhiều lắm, tôi giải quyết xong rồi về trước. Chu Bảo Khiết nói tiếp: “Tối nay cô đừng nấu cơm, tôi gọi đồ ăn ngoài rồi. 

Chu Bảo Khiết đã nói như vậy rồi, Du Giai Ý cũng không cố chấp hỏi nữa. 

Cô kể với Chu Bảo Khiết về việc chủ tài khoản kia xin lỗi, Chu Bảo Khiết kinh ngạc nói: “Cô không biết hả? Tổng giám đốc Phó bảo Giang Thượng Minh gửi thư yêu cầu cho chủ tài khoản đó” 

Chu Bảo Khiết cứ tưởng Phó Quân Hạo sẽ nói cho Du Giai Ý biết chuyện này, nhưng nhìn vẻ mặt của cô bây giờ, rõ ràng cô cũng không rõ tình hình. 

Cô ấy cũng không biết sếp mình đang nghĩ gì nữa, giúp người ta chuyện lớn như thế mà còn không mau tranh công? 

Du Giai Ý kinh ngạc không nói nên lời. 

Đương nhiên là cô biết Giang Thượng Minh. Anh ta giống với Dịch Thần Hạo, cả hai đều là bạn bè kiêm đối tác của Phó Quân Hạo, dường như mọi vấn đề pháp lý của Phó Thị đều do công ty luật của Giang Thượng Minh phụ trách. 

Cô cũng biết Giang Thượng Minh tiếng tăm lừng lẫy, anh ta gửi thư yêu cầu cho chủ tài khoản kia giúp cô á? 

Thảo nào người kia lại sợ nhanh như vậy. 

Nhưng... vì sao Phó Quân Hạo lại giúp cô? 

Lẽ ra Phó Quân Hạo chủ động chụp lại những giao dịch kia cho cô, giúp cô lật ngược tình thế là đã giúp cô rất nhiều rồi. 

“Anh ta... Bỗng dưng Du Giai Ý không biết phải nói gì, xem ra việc cô tặng quà cho Phó Quân Hạo phải nhanh chóng thực hiện mới được. Chu Bảo Khiết nhìn cô, nói với giọng điệu sâu xa: “Thật ra tổng giám đốc Phó rất quan tâm cô đấy” 

Du Giai Ý ngây người một lúc rồi cụp mắt xuống: “Chắc là anh ta đang lo tôi sẽ mệt mỏi vì chuyện này, từ đó ảnh hưởng đến tiến độ kịch bản. 

Chu Bảo Khiết: “ 

"1 

Cô ấy đành bảo: “Tôi đi thay đồ đây, đợi lát nữa đồ ăn giao đến rồi chúng ta ăn cơm” 

Nhân lúc Chu Bảo Khiết thay đồ, Du Giai Ý tranh thủ lấy điện thoại gọi cho Phó Quân Hạo để cảm ơn: “Tổng giám đốc Phó, tôi nghe Chu Bảo Khiết nói là anh giúp tôi mời luật sư Giang gửi thư yêu cầu cho chủ tài khoản kia, vô cùng vô cùng cảm ơn anh 

Để biểu đạt thành ý của mình, Du Giai Ý dùng hai chữ “vô cùng vô cùng” này. 

Phó Quân Hạo nhanh chóng trả lời: “Thay vì nói suông thì thể hiện bằng hành động thực tế đi” 

Hàm ý là mau nhắc tới mấy chuyện như mời ăn cơm chẳng hạn. 

Du Giai Ý đáp: “Tôi biết rồi. 

Xem ra cô chỉ có thể nhờ Chu Bảo Khiết đi mua bút máy giúp, hiện tại cô đang là tâm điểm chú ý nên không dám ra ngoài. 

Sau khi đồ ăn đưa giao đến, Chu Bảo Khiết khui một chai rượu, hai người vừa ăn vừa trò chuyện. 

Du Giai Ý mở lời nhờ Chu Bảo Khiết: “Dạo này tôi không thể ra ngoài, có thể phiền cô đi mua giúp tôi một cây bút máy không?” 

“Mua bút máy á?” Chu Bảo Khiết rất khó hiểu. 

“Ừm.” Du Giai Ý nghiêm túc gật đầu: “Lần này tổng giám đốc Phó của các cô đã giúp tôi rất nhiều, tôi nên tặng anh ta chút qua để tỏ lòng biết ơn. 

“Tôi suy đi nghĩ lại, chỉ có tặng bút máy hoặc bút ký tên là thích hợp. 

Chu Bảo Khiết suýt phun rượu vừa uống vào miệng ra ngoài, cô ấy xin thề, chắc chắn Phó Quân Hạo sẽ không muốn Du Giai Ý cảm ơn bằng cách này đâu. 

Cô ấy vội vàng nói: “À ừm... Cô có chắc là tổng giám đốc Phó sẽ thích cách cảm ơn này của cô không?” 

Du Giai Ý hơi ảo não: “Nếu không thì tôi có thể cảm ơn bằng cách nào đây? Với phong cách làm việc của Thẩm An Ngưng, tôi không nên gặp mặt ăn cơm với anh ta sẽ tốt hơn, vậy nên chỉ có thể tặng quà, như vậy sẽ tốt cho cả đôi bên. 

Chu Bảo Khiết bỗng không nói nên lời. 

Lo lắng của Du Giai Ý cũng không phải không có lý. Bây giờ Thẩm An Ngưng đang có ác cảm với Du Giai Ý, chỉ cần cô có chút mập mờ nào với Phó Quân Hạo là cô ta nhất định sẽ tới gây sự với Du Giai Ý. 

Mặc dù Chu Bảo Khiết biết quan hệ giữa Phó Quân Hạo và Thẩm An Ngưng gần đây cũng chẳng thân mật gì, nhưng lúc này cô ấy không thể nói ra. Vậy là cô ấy đành phải đồng ý: “Ừ, sáng mai tôi sẽ đi mua giúp cô. 

Du Giai Ý rất biết ơn: “Tốt quá, cảm ơn cô nhé.” 

Du Giai Ý suy nghĩ rồi nói tiếp: “Tôi biết anh ta thường dùng bút của hãng kia để ký tên, sáng mai cô tới cửa hàng đó mua đi” 

Ý 

“Mua xong cô đưa cho anh ta giúp tôi luôn nhé” Tuy hãng mà Phó Quân Hạo dùng là hãng đắt tiền, nhưng Du Giai Ý vẫn cắn răng quyết định mua. 

Dù sao thân phận và địa vị của Phó Quân Hạo vẫn rành rành ra đó, không đủ đẳng cấp thì không thể biểu đạt lòng thành của cô được. 

Chu Bảo Khiết đồng ý, trong lòng thấy hơi buồn cười. 

Cô ấy rất muốn xem thử sau khi Phó Quân Hạo nhận được quà cảm ơn của Du Giai Ý sẽ có biểu cảm gì. 

Khó được một lần nhìn thấy sếp mình kinh ngạc, đến lúc đó phải nhìn cho đã mới được. 

Khi chủ tài khoản kia xóa video và xin lỗi Du Giai Ý, cuối cùng sự việc Du Giai Ý bị tấn công mạng và bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió cũng hạ màn. 

Ba con Du Đình Trọng bắt đầu bị mắng nhiếc thậm tệ, thậm chí còn có người đào ra chuyện một người nghiện cờ bạc còn một người thì nghiện rượu phè phỡn chơi bời, cả hai người đã hoàn toàn mất hết thể diện không dám ra ngoài. 

Hai người nhận được một số tiền, đang chuẩn bị đi ăn chơi chè chén, tới giờ lại chỉ có thể trốn chui trốn nhủi trong nhà để tránh sóng gió. 

eyJpdiI6IlY0OW5VWVNpVHcxZjFIR05JOHdcL1FnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRWNXBYM29GaCtZNWJIWFhjR2tZdVpVV25oMWhzRzR0dDFCUjVSS1pPMGtvMHBtM1JGQkdJY09qdXdwWDZQNmVEbGc3SmZtT0k5NmpQblwvaTJ0VlhiK0I5UCt1N25BU2lScCtOakk5Z3RzRWRDcm5keDN0N2pGWHNWdm1DY25TbnlnajJXM0pMQkRxeUJvQ2RjTk9CalVXKzl5dlJoQWhVaUFEM09HSmF0SW14WnZuQnBSYnFuVFE3UHZcL1A0aExFT2tYanRIbFhnb05Cd1pLSnJraGZmUDRDM1BTZTJXYWo1XC9BbGVHdjJcL3ZlTUpMTUFBbUZ1TFF6QUU3MnA2cjNCaWZkQkx6Tm5zdXNnT0g3c0wwQ0FvekZKb1U4SnVyK0pIaCtIV1MyUDlzdTRTZllISjJYMTIraE9rVEtzTGJhMlVFTWZoNjg2RUROT04zS2tqZkM0bWVvMEswSm5vaFwvcmRJMnE3eGJ0VmlyaDBBckhJSGNrT2hrMm1hYm1KXC9HUiIsIm1hYyI6IjFmNmFiMTYwZTIzNzczYzliMjllZmFkNDhjYjM0NjU3ZmFlODVlOWE0MWVlY2ZmZWI1Yzk4OTEyMjBlNDJhOWUifQ==
eyJpdiI6IlZ6V3RcLzI3T0JUaGg1RlR4R2h6R0N3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Imhkdyt6cFUwZkkza3NhZDI0TFJLRXp3OFhuU3NEUFVlV1BEaWZFcVdwcDJxcVJnMWRGZlFcL090UnJ3RE5ualRPNDBibk9WVWIwc3NLajE1ODFXa0dmdzNhdnptajk3Q1R5eXVkZ2VZaUVKVjFYMERlUHA1RDFucnpCeUhmeHQ3Nzl0UHh3emZSRVwvTjU4Nk5ZNFwvXC83N3M1Uk5YeHJ0U2F2TzJabFI3MDlyTHpWd0x2RzlobEhIOGlseTBpZzlDVkxlc3pvK2I3NEVUMUIzRVFPSHZ2TnFpWkNvWFFKNTVVSEVkVW9kVGVtWDFKZjRLWEI1eDZNUnNGdEFncHVDQlE1R0RxRnpHQllnN1IwclY2XC9IWXltcThXVFwvblRkV01WM1pLVWtNZksyeTlRRUJJZWszbk9qSHduN3pIRE13WEdyWkllb1pjMldCWEFYNnMzMUl2MVZTWkRDaE9oc3lyOGdjTXZDZ29UUUwzMD0iLCJtYWMiOiJmZWQ4MmUyNDZhZDEzYjAwZDgwNzY0NWEyODRlOTBiMjMxNmI0M2YyNzI5MjRlYzBlYmU3Yjg2MWVhZjY0YWMxIn0=

Du Bắc Hùng khịt mũi: “Phó Quân Hạo có ý gì đây? Chẳng phải đã ly hôn rồi sao? Tại sao anh ta lại đối xử với cô ta tốt hơn cả trước khi ly hôn?”

Ads
';
Advertisement