Chu Bảo Khiết ở bên cạnh giải thích kịp thời: “Tổng giám đốc Phó, Du Giai Ý nói cố gắng tránh gặp mặt anh càng nhiều càng tốt là vì không muốn bị cô Thẩm nhắm vào.
Phó Quân Hạo nghe vậy, sắc mặt tối hơn mấy phần, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận rằng Du Giai Ý suy nghĩ cho bản thân như thế cũng chẳng có gì sai.
Anh nhớ tối qua Du Bắc Hùng nói Du Giai Ý thật lòng yêu mình, nhớ tới những câu cô từng viết trên Facebook, trong lòng thoáng thấy bực bội.
Dũng khí khi xưa của cô đâu rồi?
Trước kia cô còn dám ngồi ở vị trí mợ Phó, vậy mà bây giờ ngay cả gặp anh cũng sợ Thẩm An Ngưng?
Nhưng anh cũng chỉ có thể thản nhiên nói: “Tôi biết rồi.
Sau đó Chu Bảo Khiết liền ra ngoài làm việc, Phó Quân Hạo mở hộp ra, liếc mắt đã thấy tấm thiệp viết tay của Du Giai Ý.
Những từ ngữ lạnh lùng công sự hóa bên trên khiến tâm trạng của anh càng tội tệ hơn, vừa liếc nhìn đã dứt khoát ném vào thùng rác.
Anh cũng chẳng nhìn tới cây bút máy, không có gì đáng để hào hứng cả, y hệt cây bút anh dùng thường ngày.
Nhưng Phó Quân Hạo vẫn gửi tin nhắn cho Du Giai Ý. Đã nhận được bút, cảm ơn.
Du Giai Ý nhận được tin nhắn của anh, cô trả lời lại ngay lập tức: Hy vọng anh thích.
Phó Quân Hạo hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhắn: Cô biết một người phụ nữ tặng bút máy cho đàn ông có ý nghĩa gì không?
Du Giai Ý chẳng hiểu ra làm sao, việc này còn có ý nghĩa à?
Cô chỉ tặng bừa thôi mà.
Cô còn đang không hiểu thì tin nhắn của Phó Quân Hạo lại gửi tới: Có nghĩa là “Cất giữ câu chuyện tình yêu của chúng ta trong tim”.
Sau khi Du Giai Ý nhìn thấy, tay cô run lên, suýt chút nữa đã ném điện thoại đi.
Cô không phải! Cô không có!
Trời đất chứng giám, cô chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn thôi.
Sau khi hít vào một hơi thật sâu, cô vội trả lời Phó Quân Hạo: Tổng giám đốc Phó, tôi thật sự không có ý đó. Nếu vô tình khiến anh hiểu lầm, vậy tôi xin lỗi anh, xin anh đừng coi đó là thật.
Tâm trạng của Phó Quân Hạo vốn đang khó chịu, sau khi nhìn thấy tin nhắn trả lời của Du Giai Ý, anh càng tức muốn phát điên.
Anh dứt khoát gọi điện thoại cho Du Giai Ý: “Du Bắc Hùng nói cô đã biết tôi từ lúc học đại học rồi à?"
Phó Quân Hạo vốn định nói là vừa gặp đã yêu, nhưng sau đó lại cảm thấy mình không thể nói được những từ này, thế là đổi thành biết.
Du Giai Ý xấu hổ đến mức cả người đều nổi da gà, cô không biết tại sao Du Bắc Hùng lại nói chuyện xưa lắc xưa lơ này với Phó Quân Hạo, cô chỉ biết bây giờ mình không muốn đối mặt với vấn đề này.
Thế là cô cầm điện thoại giả ngu nói: “Alo? Alo? Tổng giám đốc Phó, anh nói gì vậy?”
Sau đó lại tự độc thoại: “Điện thoại của mình bị sao thế này, tự dưng không có tín hiệu gì cả.
Độc thoại xong cô liền dứt khoát cúp điện thoại.
Phó Quân Hạo: “
Anh là người thế nào chứ, chút kỹ thuật diễn xuất vụng về ấy của cô mà có thể lừa anh à?
Cô chỉ không muốn trả lời vấn đề này thôi.
Đương nhiên, anh cũng đang cố ý hiểu sai ý nghĩa món quà cô tặng mình, không muốn để cô thoải mái.
Sau khi cúp máy, Du Giai Ý liền ném điện thoại sang một bên như thể đó là một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Du Bắc Hùng nổi điên gì mà lại nói chuyện đó với Phó Quân Hạo thế?
Điện thoại lại vang lên, có tin nhắn đến.
Vẫn là Phó Quân Hạo nhắn: Du Đình Trọng và Du Bắc Hùng đã rời khỏi Giang Thành, cô có thể trở về được rồi.
Du Giai Ý kinh ngạc đến mức mãi một lúc mà không nói được thành lời.
Ba con Du Đình Trọng đi rồi á?
Như vậy là cuối cùng cô cũng thoát khỏi sự dây dưa của bọn họ rồi ư?
Sau khi bình tĩnh lại, Du Giai Ý nhanh chóng hiểu ra chắc chắn là Phó Quân Hạo đã ra tay đuổi bọn họ đi.
Ba con Du Đình Trọng lấn yếu sợ mạnh, nếu không phải một người có quyền có thể như Phó Quân Hạo đè ép bọn họ, làm sao bọn họ có thể bỏ qua cho cô? Hơn nữa còn rời khỏi Giang Thành.
Tâm tư của Du Giai Ý có chút rối bời, sự giúp đỡ lần này của Phó Quân Hạo nằm ngoài dự đoán của cô.
Đuổi ba con Du Đình Trọng đi thật sự khiến thế giới của cô trời trong mây tạnh.
Cô cảm kích nhắn lại Phó Quân Hạo một câu: “Cảm ơn.
Lần này Phó Quân Hạo không trả lời cô.
Sau đó Du Giai Ý gọi điện thoại nói với Tô Thiên Bội về chuyện này, cô cảm thấy mình chỉ tặng cho Phó Quân Hạo một cây bút máy thì hình như thờ ơ vô tâm quá.
Trước đó không biết ba con Du Đình Trọng bị đuổi đi, cô cảm thấy cây bút máy đắt tiền kia rất phù hợp.
Tô Thiên Bội ở bên kia điện thoại cười trêu cô: “Lấy thân báo đáp đi”
Du Giai Ý cạn lời vô cùng: “Cậu muốn tớ lại mặt dày tiếp cận anh ta, sau đó bị anh ta chế giễu à?”
Tô Thiên Bội thản nhiên nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, ý tớ là lấy thân báo đáp đơn thuần, ngủ một giấc thôi.
Lần này Du Giai Ý cạn lời thật rồi, một ngôi sao lớn nổi đình nổi đám mà lại nói vậy được à?
Tam quan bất chính gì thế!
Tô Thiên Bội cười không khép miệng được, sau đó còn nói: “Chập tối tớ bay về, buổi tối đến nhà tớ tụ tập đi.
Đương nhiên là Du Giai Ý đồng ý, Tô Thiên Bội lại thở dài nói: “Xin lỗi vì lần này không ở bên bầu bạn với cậu được.
Du Giai Ý cười nói: “Không sao mà, đâu phải tớ không chịu được.
Lúc ly hôn Tô Thiên Bội ở bên bầu bạn với cô là đủ rồi.
Khi đó cô thật sự mất hết can đảm, còn lần này cô chỉ bị chọc giận nên cảm thấy tức thôi, không hề đau lòng.
Buổi tối Chu Bảo Khiết tan tầm trở về nhà, thấy Du Giai Ý đã thu dọn đồ đạc của mình xong, Chu Bảo Khiết buồn bã nói: “Ôi chao, tôi thật sự không đành lòng để cô đi chút nào cả.
Du Giai Ý chỉ ở chỗ cô ấy mấy ngày thôi mà cô ấy đã thấy không nỡ rồi.
Phó Quân Hạo sống với Du Giai Ý ba năm, lúc ly hôn... trong lòng anh cũng không thể nào cảm thấy dễ chịu đâu nhỉ?
Kỳ thật thói quen là một thứ rất đáng sợ, đã quen ở bên một người rồi, mà người kia lại đột nhiên rời đi, chắc chắn sẽ có cảm giác chênh vênh.
“Tôi cũng không nỡ rời khỏi cô đâu. Du Giai Ý cũng rất thích Chu Bảo Khiết, đồng thời rất biết ơn Chu Bảo Khiết đã chứa chấp cô mấy ngày nay.
Du Giai Ý mời Chu Bảo Khiết cùng đến nhà Tô Thiên Bội tụ tập, Chu Bảo Khiết vui vẻ đồng ý.
Trước tiên hai người trở về chỗ ở của Du Giai Ý một chuyến, đặt đồ đạc của Du Giai Ý xuống rồi cùng nhau đến nhà Tô Thiên Bội.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, Chu Bảo Khiết ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Tối nay ba Thẩm An Ngưng... hẹn tổng giám đốc Phó ăn cơm.”
Du Giai Ý cúi đầu uống canh, không trả lời lại.
Những chuyện này không liên quan gì đến cô cả.
Tô Thiên Bội khịt mũi, nói: “Như vậy tốt lắm mà, chắc chắn là bàn bạc ngày cưới chứ gì? Người có tình cuối cùng cũng trở thành gia quyến, tốt lắm.
Ngoài miệng Tô Thiên Bội nói vậy, nhưng giọng điệu lại mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ cần Thẩm An Ngưng không nhắm vào Du Giai Ý, Tô Thiên Bội sẽ chân thành chúc phúc cô ta và Phó Quân Hạo.
“Ầy, không phải.. Chu Bảo Khiết muốn nói có thể Phó Quân Hạo và Thẩm An Ngưng sẽ không kết hôn, nhưng cũng không biết giải thích thế nào.
Trông dáng vẻ của Du Giai Ý và Tô Thiên Bội giống như hoàn hoàn không tin.
Từ sau chuyện với phó đạo diễn kia, Phó Quân Hạo đã không còn để ý tới Thẩm An Ngưng nữa.
Thẩm An Ngưng nhiều lần đến Phó Thị tìm Phó Quân Hạo, nhưng Phó Quân Hạo đều lấy lý do không ở công ty để tránh gặp mặt cô ta.
Chu Bảo Khiết khẽ liếc nhìn Du Giai Ý đang thong thả uống canh, nếu Phó Quân Hạo thật sự vạch rõ giới hạn với Thẩm An Ngưng, cô ấy hy vọng Du Giai Ý có thể trở về bên cạnh Phó Quân Hạo một lần nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất