Phó Quân Hạo cười mỉa: “Đau bụng á?”
Cái cớ của cô cũng vụng về quá đấy.
Chu Bảo Khiết giải thích thay Du Giai Ý: “Mỗi tháng phụ nữ đều có vài ngày như thế này, thật sự khó chịu lắm, tôi cảm thấy cô ấy không giống như đang nói dối
đâu.
Giọng của Du Giai Ý trong điện thoại quả thật rất yếu, Chu Bảo Khiết cũng là phụ nữ nên biết rõ phụ nữ trong thời gian bị hành kinh sẽ khó chịu như thế nào.
Du Giai Ý bị đau bụng, còn cô ấy thì bị đau đầu.
Mỗi lần “bà dì” đến, ngày đầu tiên hoặc ngày thứ hai là cô ấy chắc chắn sẽ bị đau đầu, không uống thuốc giảm đau sẽ chịu không nổi.
Phó Đình Viễn nhíu mày, mấy ngày đó mỗi tháng của phụ nữ?
Sao trước kia anh không biết Du Giai Ý còn có “bệnh” này?
Du Giai Ý sống với anh ba năm, ngoài thi thoảng bị cảm ra, anh chưa bao giờ nghe cô than cơ thể mình khó chịu.
Sau đó lại nghĩ có rất nhiều chuyện trước kia mà mình không biết, vì vậy đổi ý nói: “Vậy gọi Chung Bảo Nam đi chung đi
“Vâng.” Chu Bảo Khiết đáp, nhắc đến Chung Bảo Nam, cô ấy lại vội vàng nói: “Tối qua lúc chúng tôi ăn cơm với nhau, Du Giai Ý kể... tổng giám đốc Chung tỏ tình với cô ấy rồi.”
“Cái gì?” Phó Quân Hạo còn tưởng mình nghe nhầm: “Tỏ tình á?”
Mặc dù anh có thể nhận ra Chung Bảo Nam có tình ý với Du Giai Ý, nhưng anh chưa từng nghĩ tới anh ta sẽ tỏ tình thật.
Chu Bảo Khiết gật đầu: “Du Giai Ý nói là vào ngày mấy ngời Du Đình Trọng đến Chung Đỉnh làm loạn.
“Trâu già gặm cỏ non, anh ta không sợ bị mắc nghẹn sao?” Phó Quân Hạo mắng Chung Bảo Nam không chút khách sáo.
Sau đó lại ghét bỏ nói: “Đừng gọi anh ta, tôi tự đi”
Bây giờ anh nghĩ đến Chung Bảo Nam thôi đã thấy phiền rồi, nói không chừng tới lúc gặp mặt nhau anh còn động chân động tay nữa, cho nên tốt nhất đừng gặp.
Chu Bảo Khiết nhịn cười nói: “Vâng.”
Đương nhiên là Chu Bảo Khiết biết tại sao Phó Quân Hạo lại đổi ý không gọi Chung Bảo Nam đi cùng, chắc chắn là vì đang giận chuyện anh ta tỏ tình với Du Giai Ý.
Đúng là Du Giai Ý tới tháng bị đau bụng thật, nhưng vẫn chưa khoa trương đến mức không thể xuống giường đi lại. Cô đang cố ý tìm cái cớ để không phải đi chung với Phó Quân Hạo.
Nhưng cô ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Chung Bảo Nam nói cho anh ta biết chuyện Phó Quân Hạo chuẩn bị đi gặp Dung Đàm Tuấn.
Du Giai Ý không biết Phó Quân Hạo có mời Chung Bảo Nam đi chung không, nhưng cô cảm thấy có Chung Bảo Nam đi cùng sẽ tốt hơn.
Bởi vì gần đây trong thời gian cô viết kịch bản cũng có thảo luận với Chung Bảo Nam rất nhiều qua Zalo. Có Chung Bảo Nam đi chung sẽ khiến Dung Đàm Tuấn hiểu sâu thêm về kịch bản của cô.
Vì thế nửa giờ sau, Phó Quân Hạo và Chu Bảo Khiết gặp được Chung Bảo Nam ở ngoài phòng làm việc của Dung Đàm Tuấn.
Nét mặt của Phó Quân Hạo lập tức sa sầm, còn Chung Bảo Nam thì lại bình tĩnh nói: “Du Giai Ý nói tổng giám đốc Phó muốn đến gặp Dung Đàm Tuấn. Dạo này trong quá trình cô ấy viết kịch bản, ngày nào chúng tôi cũng giữ liên lạc và thảo luận với nhau, cho nên tôi hiểu rõ kịch bản và nội dung của nó sâu hơn một chút. Bọn tôi nhất trí cho rằng có tôi tham gia chung sẽ tốt hơn.
Ngày nào cũng giữ liên lạc và thảo luận với nhau?
Bọn họ nhất trí cho rằng?
Phó Quân Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn Chung Bảo Nam, nét mặt lại càng sa sầm hơn.
Anh không nói câu nào, sải bước đi vào phòng làm việc của Dung Đàm Tuấn trước, Chung Bảo Nam gật đầu chào hỏi với Chu Bảo Khiết, sau đó cũng đi vào
sau.
Trong phòng làm việc, nét mặt Dung Đàm Tuấn trong trẻo khôi ngô nhìn hai người họ, hơi nghi ngờ hỏi: “Đàn anh, tổng giám đốc Phó, hai người có chắc là quan hệ hợp tác không?”
Chung Bảo Nam và Dung Đàm Tuấn tốt nghiệp chung một trường, chỉ là Chung Bảo Nam tốt nghiệp sớm hơn Dung Đàm Tuấn mấy năm thôi.
Đừng trách tại sao Dung Đàm Tuấn hỏi như vậy, bầu không khí giữa Phó Quân Hạo và Chung Bảo Nam thật sự rất lạ, hoàn toàn không giống quan hệ hợp tác cùng nhau làm phim truyền hình, mà trông giống hai kẻ thù có thể choảng nhau ngay trong giây tiếp theo.
Nói đúng ra thì chủ yếu là tâm trạng của Phó Quân Hạo không ổn lắm.
Chung Bảo Nam vẫn tỏ ra tự nhiên, bình tĩnh. Anh ta cũng hòm hòm đoán được tại sao đột nhiên Phó Quân Hạo lại coi mình như kẻ thù, phải đến tám phần là có liên quan tới Du Giai Ý.
Đối diện với câu hỏi của Dung Đàm Tuấn, Chung Bảo Nam lên tiếng trả lời trước.
Anh ta cầm kịch bản mà mình mang tới đưa cho Dung Đàm Tuấn: “Tổng giám đốc Phó sắp kết hôn rồi, chắc chắn có nhiều chuyện phải giải quyết, mệt mỏi khó chịu là điều dễ hiểu thôi.
Chung Bảo Nam cố tình nhắc tới chuyện Phó Quân Hạo sắp kết hôn với Thẩm An Ngưng để chọc anh khó chịu.
Dung Đàm Tuấn khẽ cười: “Đến lúc đó tổng giám đốc Phó nhớ gửi thiệp đấy nhé.
Mấy ngày nay Thẩm An Ngưng thường xuyên ra vào tiệm áo cưới và tiệm trang sức, Dung Đàm Tuấn nói vậy cũng không có gì sai.
Lửa giận lập tức bốc lên trong lòng Phó Quân Hạo, đầu lưỡi anh đặt sau kẽ răng, quay đầu lại lạnh nhạt liếc nhìn Chung Bảo Nam: “Tổng giám đốc Chung, trâu già gặm cỏ non, anh không sợ gặm không nổi à?”
“Có sao đâu, so với quay đầu gặm lại cỏ cũ thì gặm cỏ non ngon hơn nhiều. Chung Bảo Nam cũng không phải dạng vừa, câu nói này thực sự đâm thẳng vào trái tim của Phó Quân Hạo.
Phó Quân Hạo nhếch môi khịt mũi, cố gắng kiềm chế xúc động muốn lật bàn.
Người xưa thường nói 'Ngựa khôn không ăn cỏ cũ', chính anh cũng xem thường hành động của bản thân, không hiểu sao gần đây cứ nghĩ đến Du Giai Ý.
Qua vài câu nói chuyện của hai người, Dung Đàm Tuấn đã hiểu được đại khái tại sao hai người họ lại trở mặt, là vì phụ nữ.
Hồng nhan họa thủy mà.
Cuối cùng phải để anh ta chủ động nhắc tới chuyện kịch bản “Dung Phi truyện” thì mới có thể dời chủ đề câu chuyện sang hướng khác.
Dung Đàm Tuấn nói: “Tôi rất thích biên kịch Vi Lương này, mấy kịch bản phim trước đây cô ấy viết rất có chiều sâu”
Dung Đàm Tuấn khen ngợi Du Giai Ý khiến tâm trạng của Phó Quân Hạo tốt hơn rất nhiều.
Nhưng ngay sau đó, anh lại nhìn về phía Dung Đàm Tuấn bằng ánh mắt thâm thúy sắc bén. Không lẽ lại có thêm gã đàn ông vì tán thưởng tài năng của cô nên sinh lòng tơ tưởng đấy à?
Dung Đàm Tuấn bắt gặp ánh mắt của Phó Quân Hạo thì nhíu mày, tiếp tục nói: “Nếu là tác phẩm đầu tay do đàn anh làm đạo diễn, lại có tổng giám đốc Phó bỏ vốn đầu tư, đương nhiên em sẽ đồng ý”
Dung Đàm Tuấn nói tiếp: “Nhưng em cũng muốn giới thiệu một diễn viên nữ đóng vai nữ phụ”
Chung Bảo Nam có chút hứng thú: “Cậu muốn giới thiệu ai?”
Dung Đàm Tuấn nói ra một cái tên: “Tống Thu Hân.
Chung Bảo Nam nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu mới trả lời: “Tôi chưa nghe bao giờ.
Dung Đàm Tuấn bật cười: “Là một diễn viên nữ vô danh thôi, nhưng có tiềm năng vô hạn. Cũng không phải tôi muốn đi cửa sau đâu, đàn anh cứ cho cô ấy thử vai trước đi, nếu không được thì thôi”
Chung Bảo Nam gật đầu đồng ý: “Được thôi”
Anh ta lại nhìn về phía Phó Quân Hạo ở bên cạnh, nói một cách sâu xa: “Không ngờ vai nữ phụ này lại đắt giá như vậy đấy. Ban nãy vợ chưa cưới của tổng giám đốc Phó cũng gọi điện thoại cho tôi nói rằng muốn được thử vai
Chung Bảo Nam nói thêm: “Tổng giám đốc Phó, chẳng phải Thẩm An Ngưng sắp sửa giải nghệ, sau đó một lòng làm mợ Phó à? Giờ lại tự dưng muốn đóng phim, hai người đang làm trò gì với nhau đấy?”
Phó Quân Hạo lạnh lùng vặn hỏi: “Lỗ tai nào của anh nghe tôi nói cô ta là vợ chưa cưới của tôi?”
Dung Đàm Tuấn nhấp một ngụm cà phê, dáng vẻ hóng hớt drama bình tĩnh ngồi ở đó xem kịch hay.
Chung Bảo Nam giang tay ra: “Đây chẳng phải là chuyện mà tất cả mọi người ở Giang Thành đều ngầm thừa nhận là sự thật sao?”
Sau đó anh phất tay áo, dẫn theo Chu Bảo Khiết rời đi mà không quay đầu lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất