“Nếu vua Ám Dạ gặp vua Âm Nguyệt thì cục diện sẽ thế nào?”
“Liệu có đánh nhau không?”
Triệu Bân tò mò hỏi, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh đó.
Nếu không có gì bất ngờ thì vua Ám Dạ sẽ bị đập, dù sao thì vua Âm Nguyệt cũng là cảnh giới Thiên Võ.
“Ngươi rảnh rỗi lắm sao?”
Nguyệt Thần duỗi lưng đầy mệt mỏi.
“Quên mất chuyện chính!”
Triệu Bân nói xong thì đi thẳng vào sâu bên trong, lúc hắn nhấc chân lên, mắt còn nhìn sang Nguyệt Thần.
Đừng thấy cô ta điềm tĩnh và ung dung.
Thật ra trong lòng cô ta cũng rất hoảng loạn, giống như lúc nãy, nếu như hắn thật sự bị vua Ám Dạ chưởng cho một phát chết toi thì Tú Nhi đó cũng sẽ phải bồi táng theo.
“Gần tới, sắp đến rồi!”
Triệu Bân nhìn mãi về phía phát ra ánh sáng kỳ lạ đó.
Hắn đã nghĩ kĩ rồi.
Sau khi lấy được hoa Hồn Linh thì sẽ rời đi ngay, chỗ này đáng sợ quá!
Có lẽ vì hắn quá chú ý hướng đó nên đã quên mất để ý nhìn dưới chân. Hắn đã giẫm vào một mảnh lầy lội, đất có màu đen ngòm, còn lẫn vài vệt máu đỏ, có nhiều xác chết đã chìm xuống một nửa còn một nửa lộ ra bên ngoài.
Rắc rắc!
Mãi cho đến khi âm thanh đó vang lên, Triệu Bân mới phát hiện ra. Hắn bất giác đưa mắt nhìn xuống, vì chân vừa giẫm phải một bộ xương, lực đạp quá mạnh nên đã làm nát xương sọ của người ta.
Cũng chính vào giây phút hắn nhìn xuống thì mảnh đất sình đen này đã không còn bình lặng nữa, hắn có thể nhìn thấy đất cuộn lên thành từng đống, dường như có thứ gì đó ở phía dưới muốn ngoi lên.
“Lại là bẫy!”
Triệu Bân không thèm nghĩ nhiều, bay nhanh về phía sau.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất