CHƯƠNG 704 

Tiếng bước chân vang lên từ bốn phương tám hướng, cùng với canh kình của Vũ Thái Uy được phóng ra, toàn bộ hộ vệ của nhà họ Vũ đều nhanh chóng lao về phía bên này. 

Sắc mặt Cửu Thiên cũng có chút khó coi, cứ tiếp tục như vậy, thật sự là không dễ chạy thoát. 

Không được, không thể đợi nữa! 

Cửu Thiên bật dậy và lao ra ngoài. 

Cùng lúc Cửu Thiên đứng dậy, Vũ Thái Uy bèn trực tiếp giết qua. 

"Bỏ mạng lại đi!" 

Đằng sau người, ánh sáng lóa mắt. 

Như có một vầng trăng sáng từ trên trời rơi xuống, Cửu Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay canh kình to lớn mạnh mẽ giết tới. 

Sức mạnh đáng sợ đủ để phá hủy toàn bộ viện tử này trong nháy mắt. 

Trên người Cửu Thiên đã kích hoạt lân long giáp, chỉ dựa vào canh kình của hắn là không đủ để chống đỡ sát chiêu này. 

Râm! 

Cửu Thiên toàn thân rung lắc. 

Canh khí vỡ nát, lân long giáp cũng bị đánh nứt. 

Nhưng tốc độ của hắn lại không yếu đi chút nào, trực tiếp xông ra ngoài. 

Vũ Thái Uy sững sờ trong giây lát, thực lực của đối phương rõ ràng là kém xa ông ta, tại sao trúng sát chiêu của ông ta rồi mà ngay cả tốc độ cũng không giảm đi. 

Vũ Thái Uy vội vàng lao ra ngoài theo, nếu để đối phương chạy đi như vậy. 

Thanh danh của Vũ gia bọn họ sẽ hoàn toàn bị mất sạch. 

Cơ thể xê dịch và xoay tròn trên không trung, Cửu Thiên giống như một bóng ma đi trong đêm tối. 

Vậy mà động tác của hắn lại không mang theo chút tiếng động nào, chỉ dựa vào điểm này thôi đã khiến Vũ Thái Uy đang đuổi theo sau hắn thầm kinh ngạc. 

Với thực lực võ giả Địa Canh cảnh của ông ta, vậy mà cũng chỉ nhanh hơn Cửu Thiên một chút ít như vậy mà thôi. 

Khoảng cách giữa hai người được thu lại với tốc độ rất chậm. 

Chạy trong thành phố trong màn đêm, vượt nóc băng tường, một mạch chạy ra ngoài. 

Lúc đầu, Vũ Thái Uy nghĩ rằng Cửu Thiên bị ông ta đả thương rồi sẽ nhanh chóng giảm tốc độ. 

Nhưng Vũ Thái Uy đột nhiên phát hiện, bóng người phía trước càng chạy càng nhanh. 

Dưới sự kinh ngạc và giận dữ, Vũ Thái Uy bạo phát tốc độ. 

Giải phóng ra canh kình toàn thân, mặc dù thương thế của ông ta vẫn chưa khỏi, nhưng lúc này, sự chênh lệch về cảnh giới tu vi vẫn được lộ ra triệt để. 

Trên người mang theo một đường ánh sáng lóa mắt, ông ta nhanh chóng tiến sát về phía Cửu Thiên. 

Cửu Thiên cũng cảm nhận được kình phong người sau lưng đánh tới. 

Giọng nói của Cửu Long Huyền Cung Tháp vang lên trong cơ thể hắn, nói: "Chủ nhân vĩ đại, ông ta đuổi đến nơi rồi. Ông ta không biết liều mạng như vậy sẽ giảm tuổi thọ của ông ta sao? Ồ, ông ta thật sự không biết. Chủ nhân, không cần sợ ông ta, tiềm lực của ông ta hiện tại bị Thực Tâm Độc bóc lột rồi. Chỉ cần ông ta động thủ với ngài, rất nhanh, ông ta sẽ ngỏm. 

Cửu Thiên cười nói: "Còn có loại chuyện hay này. Vậy xem ra ta thật sự phải gặp ông ta một chút rồi.” 

Quay người, Cửu Thiên rẽ vào trong một con hẻm. 

Đây là một con hẻm âm u tối tăm, đầy người lang thang và chó hoang đang ngủ. 

Mỗi thành phố đều có một con hẻm như vậy, cũng là nơi giết người tốt nhất. Nhớ lần trước lúc bị Quan Hán phái người chặn giết, cũng chính là ở trong một con hẻm như 

vậy. 

Hành tung của Cửu Thiên không làm nhiễu loạn bất kỳ người nào, thậm chí cả chó hoang cũng không ngẩng đầu lên lấy một cái. 

Nhưng khi Vũ Thái Uy ngang qua lại lập tức khiến tất cả mọi người trong con hẻm nhỏ đứng dậy. 

Một nhóm người lang thang kinh hãi lùi lại, nhanh chóng chạy ra khỏi ngõ. 

Những con chó hoang kia vẫn đang nhìn Vũ Thái Uy với vẻ hung hăng, nhưng sau khi Vũ Thái Uy nhìn lại bọn chúng bằng một ánh mắt lạnh lùng. 

Những con chó hoang này liền nhanh như chớp biến mất không còn tăm tích. 

Cửu Thiên lặng lẽ đứng trước mặt Vũ Thái Uy, khí tức trên người được thu lại. 

Vũ Thái Uy nhìn người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt, sát khí vô hạn. 

eyJpdiI6Im83bERTQW9wSXVYdXpVWmMwdzVMZ1E9PSIsInZhbHVlIjoid2lQWTNacFUrVHZ4OFZzVGxDWmdWYTVEZ2tLQW1ZblRtMHlEcVdpemdlVXF4NFwvTHVLNjhTVUNcLzNGZmFlYmVGbGRwdW1mdENmUk5hb3FzTW1wQ2VwZGJVVkRNSVYxdVwvSmRrQ25QUmFLSzFlQyt2Sm1nQk9ITTIzdUZ1b2xqQ2dIcTY0MEpRbW1rVklUTEoyRHYzM3lKbEZQcXBwN2JGNWtBQUE3WVpCY3dJPSIsIm1hYyI6Ijc2NDQxZjVhZGE4Yzk3NTNlM2Y1OTViNDE0NTJhM2FmNzE2ZGZhYzgxMjg0ZTk4YzRiMzkxYjQyMDQyY2RjMDgifQ==
eyJpdiI6IlVUckJUeFlUREs0WHJFWStaclpiVGc9PSIsInZhbHVlIjoiSWtvTVVaUm9JNlhGXC9mTHFqdzZGSjFvaFp4OE1SM2hOUVh5WUhJOFJsSk5aZWRoS3BcL2hzU1NmYUFadHBcLzVPUXdBdGlPdzBxMGtRdWxPYjdSQUdUTlF2UTJpaTZQVTNtMk9CTDlTUERIUkVMNzdjcEFPVUd0b1RST0VubndcL1d2UlR2NUdxRVdud2ptOFNKdzlWS2ZHcVZ4bkZiMXBVRHhaTnI1V1dJRENLM0JDMU11aWc3N1lZZG1PYzlHcGZuUXZaV3hCRUY4NTE4ZlVNbUpSZ1hIc2c9PSIsIm1hYyI6ImRmZGViNjYyMTg3ZTE4NGM4ODhiOWY1NDNkZWQzMDcyMmIzMjdiZDU5MjkxYzAyYzNlZTM4M2E4YjU1YTlkYzAifQ==

Cửu Thiên trầm giọng nói: "Muốn chạy thì chạy, không muốn chạy thì không chạy nữa.

Ads
';
Advertisement