CHƯƠNG 742
Cửu Thiên nói: “Phong Tướng Quân, ta nói với ông như này đi, ta không lộ thân phận của mình. Vậy nên vẫn mong Phong Tướng Quân giúp bọn ta xử lý Tống Trấn Thủ đó. Ta hy vọng khoảng thời gian này đừng có ai tới làm phiền bọn ta. Ông hiểu chứ?”
Phong Tướng Quân đâu dám không hiểu lời của Cửu Thiên, khẽ gật đầu nói: “Ta hiểu. Vậy mạt tướng cáo từ trước. Xong việc nhất định sẽ thông báo tin tức cho tuần tra sứ đại nhân”
Vừa dứt lời, Phong Tướng Quân căn bản không muốn ở lại thêm một giây, rảo bước rời đi.
Cửu Thiên nhìn bóng lưng của Phong Tướng Quân, cũng cản Hàn Liên sư huynh, khẽ lắc đầu.
Đợi sau khi bọn họ đi, Hàn Liên mới trực tiếp ngồi xuống đất, liều mạng xoa lồng ngực của mình: “Đau quá. Cửu Thiên sư đệ, đệ thật sự định giao tên Tổng Trấn Thủ đó cho ông ta xử lý à? Huynh thấy không tin được. Ông ta nói không chừng quay về sẽ thả Tống Trấn Thủ đó.
Cửu Thiên nói: “Sẽ không. Đệ thấy tên Tống Trấn Thủ đó rơi vào tay của ông ta sẽ chịu khổ rất nhiều.
Khẽ mỉm cười, trong đầu Cửu Thiên nhớ lại mấy võ giả vừa rồi hạ hắc thủ với Tống Trấn Thủ.
Thấy Cửu Thiên chắc chắn như vậy, Hàn Liên không nói gì nhiều nữa.
Ngược lại Linh Bối luôn đứng ở đằng sau Cửu Thiên, khẽ kéo vạt áo của Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, anh đã là tuần tra sứ cấp trung rồi sao? Anh làm sao làm được?”
Ánh mắt sùng bái đó của Linh Bối, hai mắt thật sự sắp phát ra những ánh sao rồi.
Cửu Thiên lập tứ cảm thấy rất có thành tựu, cười nói: “Đây là một câu chuyện khá dài, đợi anh từ từ nói cho em nghe.
Linh Bối không ngừng gật đầu, dạ một tiếng.
Cửu Thiên quay đầu nhìn sang một nam tử khác, cười nói: “Được rồi, tiếp theo, chúng ta phải hỏi tên này, Hồng Y Môn rốt cuộc là như nào?”
Hàn Liên nhún vai nói: “Huyết Sát Môn cũng giải quyết rồi. Hồng Y Môn cỏn con lại tính là gì chứ”
Linh Bối hỏi: “Huyết Sát Môn lại là gì?”
Hàn Liên cười he he nói: “Đây cũng là một câu chuyện rất dài, rất dài, rất dài. Muội kêu Cửu Thiên sư đệ tìm một buổi tối trăng thanh gió mát, coi thành câu chuyện ma rồi kể cho muội đi”
Nói xong, Hàn Liên khều nhẹ Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, tới lúc đó đệ nhất định phải ôm chặt Linh Bối sư muội, đừng dọa người ta nha.”
Linh Bối lập tức đỏ bừng mặt. Làm tư thế muốn đánh người!
Hàn Liên vội vàng nhảy sang một bên, giơ hai tay đầu hàng, nói: “Linh Bối sư muội, muội tức giận gì chứ, đây không phải là chuyện sớm muộn à. Đệ nói câu gì đó Cửu Thiên sư đệ!”
Cửu Thiên cười nói: “Huynh im miệng đi.
Hàn Liên cười xấu xa nói: “Được được, huynh im miệng. Nhưng điều huynh nói cũng là thật. Muội nói có đúng không Linh Bối sư muội”
Linh Bối cúi thấp đầu, bắt đầu nghịch góc áo của mình.
Hàn Liên kinh ngạc nhìn, Linh Bối vậy mà không phản bác, còn không mắng hắn ta lưu manh. Điều này khiến Hàn Liên tặc lưỡi thấy lạ, hắn ta nhìn sang Cửu Thiên, lại nhìn sang Linh Bối.
Tiếng cường theo gió đi xa, văng vẳng xung quanh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất