CHƯƠNG 802
Thủy Nhất Lam bỗng mỉm cười, nhìn Cửu Thiên với ánh mắt khinh thường, nói: “Ngươi muốn giết ta sao? Thứ vô dụng ngu xuẩn, nếu con cháu nhà họ Thủy dễ bị giết như thế thì nhà họ Thủy đã không phải là nhà họ Thủy như bây giờ. Để ta nói cho ngươi biết, từ khi ta sinh ra, trên người ta đã được vài cao thủ Tôn Giả cảnh khắc phù văn. Chỉ cần có ai uy hiếp đến tính mạng của ta, những phù văn đó sẽ lập tức tấn công, giết chết kẻ đó. Nếu ngươi muốn thử cảm giác biến thành bột phấn thì cứ thử giết ta xem. Tiện thể nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi dám ra tay với ta, ngươi sẽ không còn chỗ dung thân ở nước Võ Đỉnh.
Thủy Nhất Lam cười khinh miệt, cô ta mong chờ Cửu Thiên tỏ ra sợ hãi, sau đó giúp cô ta cởi phong ấn, cuối cùng quỳ dưới chân hôn mũi giày cô ta, xin được tha thứ.
Từ nhỏ đến lớn, Thủy Nhất Lam đều nghĩ những thứ ti tiện như thế này phải ngước nhìn cô ta ở trên cao.
Nhưng ngay sau đó biểu hiện của Cửu Thiên lại nằm ngoài dự đoán của cô ta, cô ta thấy Cửu Thiên khoanh tay, nói: “Ồ? Thật sao? Ghê gớm vậy cơ à? Vậy phù văn đó có thể cản tôi không cởi quần áo của cô không?”
Vừa nghe xong, sắc mặt Thủy Nhất Lam chợt thay đổi, lúc này đây cô ta mới là người cảm thấy sợ hãi.
Cửu Thiên nói tiếp: “Nếu bây giờ tôi lột sạch cô, rồi gọi người cả thành phố đến xem, thì liệu phù văn của cô có thể giết tôi được không nhỉ? Tôi tò mò muốn biết đó.
Thủy Nhất Lam run rẩy nói: “Đồ vô dụng như anh không dám làm vậy đâu.
Cửu Thiên bước lên, trong mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh, sát khí lạnh lẽo bao trùm cả người Thủy Nhất Lam.
Ngay lập tức, Thủy Nhất Lam cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân. Cứ như bị một luồng khí lạnh thẩm thấu vào xương tủy, khiến cô ta bất giác rùng mình.
Cửu Thiên gắn từng chữ: “Cô gọi đồ vô dụng lần nữa đi, thử xem tôi có dám làm thế hay không”
Thủy Nhất Lam cắn chặt răng, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Mặt Cửu Thiên gần trong gang tấc, đôi mắt không sợ gì kia khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.
Một cơn gió thổi đến, quét qua vạt áo Cửu Thiên, thổi bay mái tóc của Thủy Nhất Lam.
Một lúc lâu sau, Thủy Nhất Lam cũng không dám nói câu nào.
Cửu Thiên lùi về, cười nhạt: “Có vẻ phù văn trên người cô cũng không phải vạn năng rồi. Cô Thủy, để tôi nói cho cô biết. Muốn phá hủy một người, không phải chỉ có mỗi cách
là giết chết kẻ đó. Ví dụ nếu tôi để cho tất cả người trong thành phố nhìn thấy cơ thể cô, rồi sau đó tìm thêm một Luyện Khí sĩ, lấy thông kính trong cơ thể cô mang bán. Tôi tin nhất định nó sẽ có giá, vì dù sao chỉ cái tên đại tiểu thư Thủy Nhất Lam nhà họ Thủy cũng đã rất có giá trị rồi. Cô nghĩ xem, nếu một ngày nào đó, những trưởng bối của cô ở nhà họ Thủy thấy cảnh đó, liệu họ có thể nhốt cô trong nhà, mãi mãi không cho phép bước chân ra ngoài hay không? Hay có khi họ sẽ đánh chết cô luôn, để đỡ bị cô hại làm mất mặt.
Mỗi câu của Cửu Thiên như một con dao đâm vào trái tim Thủy Nhất Lam.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, ánh mắt run rẩy, lúc này đây, Thủy Nhất Lam thật sự rất sợ.
Cô ta không thể tiếp tục kiêu ngạo trước mặt Cửu Thiên. Lúc này, Cửu Thiên vẫn chưa phát hiện ra, trong bóng tối trên một bức tường ở gần đó, Hàn Liên sư huynh đang vừa ăn đồ ăn vặt, vừa xem cảnh kia.
Chẳng còn cách nào, ai bảo hắn ta cũng là người của mười gia tộc lớn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất