CHƯƠNG 805
Cửu Thiên chẳng quan tâm chuyện đó, trái lại đây là kết quả mà hắn mong muốn. Hắn giơ tay, nói với Thủy Nhất Lam: “Cô Thủy Nhất Lam, xin hãy đưa Đại Hoang Nguyên Quyết cho tôi.
Sắc mặt Thủy Nhất Lam lập tức thay đổi, vốn dĩ cô ta không muốn đưa cho Cửu Thiên, đợi khi phá vỡ phong ấn, cô ta định bỏ chạy.
Còn lời hứa sao? Ha ha, có phượng hoàng nào lại để ý đến lời hứa của gà rừng không?
Nhưng bây giờ, tình thế lại thay đổi một cách chóng mặt.
Phượng hoàng nên bay trên trời cao như cô ta lại nằm im không thể cử động, thậm chí rụng sạch còn lông chim, trụi thùi lủi, dù cho ai cũng có thể dẫm đạp.
Có cái gọi là phượng hoàng rụng lông còn chẳng bằng gà, kể cả cô ta có định quỵt nợ thì người kia sẽ để cô ta làm vậy sao? Cô ta chạy được ư?
Thủy Nhất Lam chẳng thể làm gì khác, đành cắn răng lấy Đại Hoang Nguyên Quyết từ trong một miếng ngọc bội.
Cửu Thiên bình tĩnh cầm lấy công pháp.
Đó là một quyển sách cũ kỹ, phả ra hơi thở tang thương.
Hắn mới mở trang đầu, đập vào mắt đã là hai chữ to: Đại Hoang.
Rồi sau đó, một luồng kiếm ảnh đao quang chui thẳng vào đầu Cửu Thiên, khiến đầu hắn như biến thành một chiến trường đồng không mông quạnh, vô số người ngựa đang chém giết nhau ở đó.
“Người của Đất Hoang, lòng mang thiên hạ, đạp qua núi sông. Dùng tấm lòng để lay chuyển vạn vật, lấy vạn vật để tôi luyện trái tim. Nơi nào có người, nơi đó còn ý chí, dù có đối đầu với hàng vạn người nhưng tấm lòng rộng lớn như là đất hoang.
Trong đầu Cửu Thiên hiện ra một câu nói, mỗi chữ đều như một pháp quyết đập vào người hắn.
Ngay lập tức, Cửu Thiên cất quyển sách đi. Bây giờ không phải lúc thích hợp để hắn tu luyện.
Cửu Thiên hít sâu, hắn có thể chắc chắn đây là công pháp thật.
Chưa có công pháp nào khiến cho hắn chỉ cần nhìn đã thấy mình thật nhỏ bé.
Công pháp cấp thiên, đây là công pháp cấp thiên trong truyền thuyết.
Công pháp khiến bao người tha thiết hiện đang nằm trong thắt lưng của hắn, cảm giác này thật sung sướng!
Cửu Thiên cười nói với Thủy Nhất Lam: “Cô Thủy, tôi về trước, tối nay tôi rất vui mừng khi nói chuyện với cô!”
Thủy Nhất Lam cắn răng, không nói gì, cô ta sợ chỉ cần mình nói thêm một câu nữa thôi, Cửu Thiên sẽ cướp hết những thứ còn lại trên người cô ta.
Hàn Liên ngơ ngác nhìn cảnh này, sau đó bật cười.
Có thể do tiếng cười của hắn ta quá lớn, nên Cửu Thiên và Thủy Nhất Lam đều quay đầu nhìn về phía hắn ta.
Hàn Liên lập tức che miệng, biến mất.
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, thầm nói: “Hàn Liên sư huynh à!”
Nói xong, Cửu Thiên cũng ngâm nga rời khỏi đó.
Buổi tối hôm nay rất đẹp, mặt trăng đêm nay thật tròn!
Hôm sau, Cửu Thiên dẫn Linh Bối đến chào tạm biệt bà bà, họ sắp phải rời khỏi thành phố Hải Vân, quay về học viện.
Nếu tiếp tục ở lại thành phố Hải Vân cũng không có gì để làm, quan trọng là, Hàn Liên sư huynh vẫn luôn la hét phải đi nhanh, cứ như những ma đầu kia sẽ nhanh chóng quay lại.
“Bà bà, đây là tiền chúng cháu để lại cho bà, bà cầm đi. Còn đây là đan dược, nếu bà bị bệnh cứ nuốt một viên, đừng sợ lãng phí, cháu còn rất nhiều”
Linh Bối lải nhải cứ như một cô vợ nhỏ sắp xa nhà.
Cửu Thiên đứng bên cạnh nhìn, còn Hàn Liên sư huynh ôm Tiểu Hắc chờ ngoài cửa, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn.
Linh Bối bỗng nhớ ra gì đó, cô ta đứng dậy nói: “Chờ chút, cháu nhớ ra rồi, nhà cháu còn mấy đồng vàng, để cháu đi lấy nốt.”
Bỗng nhiên Cửu Thiên nghĩ ra điều gì, hắn nhìn bà bà, hỏi: “Bà bà, bà có biết chuyện ngày đó mấy đại ma đầu bị một kiếm chém chết hay không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất