CHƯƠNG 832
“Nước âm lưu bằng nửa thành nhỏ, hương thơm thoang thoảng liễu thêm mơ hồ. Tiếng hát đã xa mà tựa như hữu tình. Thắp sáng đèn, ý càng nồng say. Thì ra chẳng còn nơi nào để gặp nhau. Bất lực lượng tiêu như xuân tận, chỉ còn lại ngôi nhà nhỏ trống vắng”
Một bài thơ, một bài vè là tất cả trên bia Vũ Thần.
Không cần nhìn, những chữ này đã in vào trong đầu Cửu Thiên.
Giống như vậy, nó văng vẳng không dứt: “Sống sao lại vui, chết sao lại khổ"
Ánh sáng màu xanh lam chảy vào trong cơ thể Cửu Thiên, giống như nước mưa dội xuống, nhanh chóng quét sạch canh khí trong cơ thể Cửu Thiên.
Lúc này Cửu Thiên cũng sắp mất đi ý thức của mình, mà lúc này, những chuẩn bị mà Cửu Long Huyền Cung Tháp bảo hắn làm trước đó đã có tác dụng.
Chỉ thấy Pháp Châu Hư Vô trong tay hắn sáng lên, nhanh chóng hấp thụ ánh sáng màu xanh lam xâm nhập vào trong cơ thể của Cửu Thiên. Hoa văn rồng di chuyển trên người Cửu Thiên cũng dịch chuyển một phần lực lượng vào trong long châu trong tay Cửu Thiên.
Hai viên ngọc phóng ra ánh sáng chói mắt, giúp Cửu Thiên làm giảm áp lực.
Canh khí trong cơ thể cũng bắt đầu phản kháng, liều mạng chặn sự xâm nhập của ánh sáng màu xanh lam.
Lúc này, âm thanh trong đầu Cửu Thiên mới dần biến mất.
Thay vào đó là một cơn mưa xối xả.
Cơn mưa này đổ vào trong cơ thể Cửu Thiên, đổ vào trong tim của hắn. Chỉ trong nháy mắt, Cửu Thiên cảm thấy lạnh thấu xương. Không phải lạnh giá của hàn băng, cũng không phải sự thấu xương của gió đêm, mà là cái lạnh rả rích của cơn mưa nhỏ, kéo dài dai dẳng.
Ánh sáng màu xanh lam cuối cùng cũng biến mất, toàn thân Cửu Thiên trống rỗng, sau đó ngã vào mặt đất.
Hai viên ngọc trong tay tự biến mất, vậy mà chui vào trong cơ thể của hắn.
Cửu Thiên không chìm vào xuống đáy, ngược lại bay ở trên mặt.
Chảy theo sóng, nước màu đen bủa nâng cơ thể của Cửu Thiên, bay tới bên tảng đá ngầm.
Cho tới lúc này, người trên tảng đá ngầm mới đi tới, lôi Cửu Thiên lên.
Cửu Thiên cảm thấy cả người mình không thể cử động, đau đớn từ xương cốt tứ chi lan ra. Một người đàn ông vác Cửu Thiên lên, cất bước quay về.
Giọng nói của Cửu Long Huyền Cung Tháp vang lên.
“Chủ nhân vĩ đại, người không sao chứ, ta nhớ ra rồi, bia Vũ Thần này là bảo vật mà Thư Thánh đại nhân để lại. Người có thể không biết Thư Thánh đại nhân là ai nhỉ, ta giải thích một chút cho người, Thư Thánh đại nhân là một vị cường giả cực hạn trong truyền thuyết, đi được khắp thế gian, là sự tồn tại vô địch.
Cửu Thiên vô cùng suy yếu, nói ở trong lòng: “Bây giờ ngươi mới nhớ ra thì có tác dụng quái gì.
Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Không sao, may mắn người vừa rồi có chuẩn bị. Tuy lực lượng sót lại của Thư Thánh đại nhân rất lợi hại, nhưng vẫn không đủ để giết chết người. Hơn nữa, chịu được sự tẩy lễ từ lực lượng của Thư Thánh đại nhân, người không cảm thấy cơ thể của mình rắn chắc hơn nhiều hay sao?”
Cửu Thiên thật sự không cảm nhận được cơ thể của mình rắn chắc hơn, chỉ biết cả người không có tí sức lực, cả người mềm nhũn.
Một người đàn ông vác Cửu Thiên tới trước mấy căn nhà đá dựng từ đá ngầm, vung tay ném Cửu Thiên xuống đất.
“Tôi muốn kiếm của cậu ta, đủ lớn, đủ ngầu, vừa hay làm nóc nhà cho tôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất