CHƯƠNG 874
Kiều Chinh xoay người đáp xuống đất một cách tự nhiên, rút trường đao ra.
“Đoạt đao!”
“Giỏi lắm!”
“Kiều Chinh sư huynh siêu đẹp trai!”
Một đám học viên của Hoành Sơn viện trầm trồ khen ngợi.
Sắc mặt của Hàn Liên và Sở Trực cũng thay đổi kịch liệt.
Trước đó, Sở Chính sư huynh chưa từng bị người khác cướp đao. Hắn ta từng thua, từng bại trận, nhưng cho tới bây giờ chưa từng bị ai đoạt đao cả.
Kiều Chinh không chút khách khí vò nát trường đao của Sở Chính và ném xuống đất.
Không có canh kình của Sở Chính chống đỡ, đây chẳng qua cũng chỉ là một cây Bách Luyện đao thôi.
Kiều Chinh nhìn Sở Chính đang chậm rãi đứng dậy cách đó không xa, nói: “Xem ra Nhất Nguyên viện hôm nay sẽ thua dưới tay Hoành Sơn viện của chúng tôi.”
Sở Chính cúi đầu, biểu hiện trên mặt không buồn không vui.
“Anh suy nghĩ quá nhiều rồi”
Một câu nói khiến Kiều Chinh nhíu mày.
“Không có đao, anh còn điên cuồng như vậy. Xem ra là còn muốn đánh!”
Kiều Chinh nặng nề bước về phía trước, chuẩn bị sẵn sàng hạ gục Sở Chính bằng một cú đấm.
Nhưng vào lúc này, Sở Chính đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đó là một đôi mắt sâu thẳm như màn đêm.
Một cỗ khí thế mạnh mẽ lan tràn ra, giống như một cơn sóng lớn đột ngột khiến Kiều Chinh phải lùi lại một bước.
“Khí thế này!”
Mấy vị sư tôn đều kinh ngạc nói.
Lúc này, Sở Chính chậm rãi nâng tay trái lên.
“Đạo giả Tam giới, dùng khí điều khiển đao, sắc bén không gì cản nổi, dùng tay chế ngự đao, có thể chém núi cắt sông, dùng tâm kiểm soát đao, không có gì có thể phá hủy được.
Gắn từng chữ một, Sở Chính nâng tay trái của mình.
Nhẹ nhàng nắm chặt, một vài tia sấm sét rơi từ trên bầu trời xuống và dừng lại trong tay hắn ta.
Một khắc sau, mọi người lập tức nhìn thấy tia sấm sét đáng sợ kia đã biến thành cây đao trong tay Sở Chính.
Thân thể của Sở Chính run lên, gương mặt cũng run rẩy, hiển nhiên hắn ta không dễ dàng chịu đựng được sức mạnh như vậy.
Biểu hiện của Kiều Chinh thay đổi kịch liệt, thổ hành chi lực bao phủ lấy toàn thân hắn ta.
Thổ hình quang cũng gợn sóng, Kiều Chinh khẽ kêu lên một tiếng: “Đại địa chi thủ!”
Sở Chính nặng nề vung Lôi Đạo trong tay xuống.
Một tia sấm sét nổ vang ầm ầm, ngay cả bản thân Sở Chính cũng bị nhấn chìm trong đó.
Mấy vị sư tôn đồng thời đứng dậy, mở canh kình ra. Nếu như bọn họ không làm vậy thì tia sấm sét đáng sợ kia sẽ giết chết mọi người có mặt ở đây.
Bùm!
Toàn bộ võ đài đã hoàn toàn bị phá hủy, hình dạng Thái Cực đẹp để ban đầu lại trở thành một cái bát, ở giữa là một chiếc hố thật sâu.
Sấm sét tan biến, tất cả các vị sư tôn vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nếu như phản ứng hơi chậm một chút thì sẽ rất phiền phức.
“Thằng nhóc điên khùng của Nhất Nguyên viện!”
Thân Đồ sư tôn cũng thầm mắng. Nhìn vào trong cái hố kia, chỉ thấy Kiều Chinh đang đứng ở nơi đó, toàn thân bị thiêu cháy.
“Anh thật tàn nhẫn! Anh điên rồi!”
Kiều Chinh gắn từng chữ từ trong kẽ răng ra.
Sở Chính không nói gì, thân thể hắn ta cũng đen kịt.
Hai người ngã xuống đất, lại là bất phân thắng bại.
Ba trận liên tiếp đều như vậy, nhất thời, mấy vị sư tôn cũng cảm thấy sững sờ.
Đạo Quang sư tôn khẽ thở dài: “Xem ra, các người muốn thắng Nhất Nguyên viện của tôi một trận cũng không dễ dàng gì!”
Mấy vị sư tôn yên lặng, nhưng vào lúc này, Hoắc Sơn sư tôn nói: “Đạo Quang, thật ra thì ông đã thua!”
Nói xong, Hoắc Sơn sư tôn chỉ về phía sau lưng Đạo Quang sư tôn, nơi đó có một đám học viên của Nhất Nguyên viện đang khiếp sợ.
Đạo Quang sư tôn suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ý của Hoắc Sơn sư tôn.
Hoắc Sơn sự tôn khẽ cười một tiếng, nói với La Khởi: “Đi đi, xử lý bọn họ.
La Khởi gật đầu, bước ra ngoài.
Hàn Liên và Sở Trực đều nhìn về phía đại sư huynh, vẻ mặt lo lắng.
“Đại sư huynh, vết thương của huynh.”
Đại sư huynh khẽ mỉm cười, chậm rãi đi ra, nhưng Đạo Quang lại ngăn cản hắn ta.”
“Vô Song, ông ta nói không sai. Chúng ta đã thua, cho dù con có thắng trận này thì Nhất Nguyên viện của chúng ta cũng không có người có thể ứng chiến ở những trận tỷ thí sau. Không bằng hiện tại...
Đạo Quang sư tôn còn chưa nói xong thì đại sư huynh đã lên tiếng: “Sư tôn, người của Nhất Nguyên viện nào có thể không đánh mà nhận thua chứ!”
Đại sư huynh cười nói: “Có phải hay không thì dù sao cũng phải đánh mới biết được, không phải sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất