Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 877 

Đạo Quang sư tôn nói: “Coi như các người thắng” 

Lời này vừa dứt, các học viên của Nhất Nguyên viện đều mang vẻ mặt hậm hực bất bình. 

La Khởi nhíu mày nói: “Vô vị. Nhất Nguyên viện chẳng qua cũng chỉ như vậy.” 

Lời của hắn đã đốt lên ngọn lửa trong lòng Hàn Liên, chỉ vào mũi của La Khởi nói: “La nhị ngốc, anh nói cái gì? Có giỏi thì anh nói lại lần nữa” 

La Khởi bị người ta gọi là La nhị ngốc, ngay lập tức cũng thay đổi sắc mặt. 

Danh hiệu này là lúc nhỏ người trong nhà hắn ta nói đùa gọi hắn ta, trong Lôi Đình viện có rất ít người biết, cho dù biết cũng không dám gọi ở trước mặt mọi người. 

La Khởi lạnh lùng nói; “Tôi nói Nhất Nguyên viện của anh đó, chẳng qua chỉ là hư danh hão. Không phải năm ngoái đứng nhất trong các phân viện, cảm thấy thật sự giống như đứng đầu học viện Võ Đạo. Thật ra, thực lực cũng chỉ tàng tàng mà thôi” 

“Được rồi!” 

Hoắc Sơn sư tôn cản lời của La Khởi, cười rồi nói: “La Khởi, thắng rồi còn mắng người, vậy không tốt đâu. 

La Khởi cúi người gật đầu, liếc nhìn Hàn Liên đầy khinh thường, xoay người trở về. 

Hàn Liên mở miệng mắng to: “La nhị ngốc, có giỏi anh đừng chạy. Đại chiến ba trăm hiệp với tôi” 

Ở bên cạnh, Sở Chính vội vàng kéo hắn ta, khẽ nói: “Hàn Liên sư đệ. Đệ đừng quậy. Đệ sợ rằng cũng không phải đối thủ của tên La Khởi này” 

Hàn Liên lớn giọng nói: “Sợ gì chứ. Ngũ Lỗi Chấn Thiên Quyết cỏn con mà thôi. Anh ta cảm thấy anh ta rất trâu bò ư? Đệ thấy nhiều rồi. Sở Chính sư huynh, huynh buông đệ ra. Đệ đi đánh anh ta một trận. 

Chỉ là lời của hắn ta chỉ có thể dẫn tới tiếng cười của các học viên của các phân viện khác. 

“Haizz, thật làm tôi thất vọng. Tôi thật sự tưởng phân viện đứng nhất của học viện lợi hại cỡ nào. 

“Phải đó, thật ra cũng chỉ vậy. Tôi thấy mấy phân viện chúng ta hợp người lại, thật sự là quá coi trọng Nhất Nguyên viện rồi. 

“Thật ra tôi cảm thấy một mình Lôi Đình viện chúng ta tới là đủ rồi. 

“Phân viện đứng đầu của Nhất Nguyên viện, sợ là sắp không giữ được rồi. Ha ha, ngồi đợi cuộc chiến thứ hạng học viện chính thức bắt đầu. 

Cái gì gọi là vui khi người khác gặp nạn, cái gì gọi là bỏ đá xuống giếng. 

Nếu lần này Nhất Nguyên viện cũng có thể duy trì chiến thắng đối với vị trí đứng đầu trong các phân viện, vậy bọn họ đương nhiên không dám nói nhiều một câu. 

Nhưng bây giờ, bốn trận thì ba trận hòa, một trận thua. 

Điều mấu chốt nhất là trận thất bại còn là thất bại của đại sư huynh Nhất Nguyên viện. 

Hào quang của học viên Nhất Nguyên viện trong một năm nay vào lúc này thấy sắp biến vị. 

Đạo Quang sư tôn cũng chỉ thở dài một tiếng, ông ta lắc đầu không nói. 

Hàn Liên tức tới nghiến răng, hắn ta đẩy Sở Chính sư huynh ra, chuẩn bị mở miệng mắng. 

Nhưng vào lúc này, một bóng người từ từ đi từ bậc đá lên. 

Trọng kiếm to như cánh cửa, trên người mặc trang phục võ giả, ánh mắt kiên định, vẻ mặt thản nhiên. 

Người này vừa xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây lập tức rơi vào người hắn. 

“Cửu Thiên!” 

“Cửu Thiên sư đệ!” 

Tiếng hô sửng sốt vang lên, Hàn Liên sư huynh bật cười lớn. 

Đám người La Khởi thì sững sờ, nhìn chằm chằm vào mặt của Cửu Thiên. 

Là hắn, thật sự là hắn, hắn vậy mà quay về rồi. 

Ánh mắt Cửu Thiên quét qua tất cả mọi người, thản nhiên nói: “Thật náo nhiệt!” 

Có gió thổi bay áo. 

“Huynh ấy là Cửu Thiên sư huynh sao? Wow, kiếm của huynh ấy lớn hơn tôi tưởng tượng” 

eyJpdiI6IjJlTVdpT3V1TmpnS1Q1c1wvV1Btb0FnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IllOVTMrZ2NOWHZURjNOUWpEUDNCK29RbnpVZnc1NCttRWxqaEdiMzdBR3o1MUQwV3ZMcVRkN1Vxb2hoajRjeWFNYWd5MVpnN3k4QU1mczkweFk0SnVsWTltZ05Ka2pCK0JtS3B0UFMzeHplOG9MUFJZQkdYRTNHVWlvNVZsYTY3UGJsUVlhdnBQYVwvU0hsVDVBeUV1c2FmV2E0MEhLTG1uNWVVazdcL2dGNkZvSmk3ZTNscWVONnNFS0VNdmxcL3NZMUVSNmJldUdXa1cwR0hIRUhpVFM5ME5yWEpnbDNaNFJzRkZsOE9OOFVcLzlodXNKMkpoZ1RrSWg2eFVqdURVUnhMMTcrQWo4bCtOTWxGcG9QekxLbGNOZm1xMnE3N21ManRlQ1wvcjlINXlRdDBzT3VNMEtBbDVzcUJveVNjYlhOZ0ciLCJtYWMiOiI1M2UzN2RmMWUyYjhmZmI1MjM1MTBjOGMzNmIyMTgzYzc1YWFiNGVjNThiY2IxYTA4MDE1ODU4M2QwNTI1NmQyIn0=
eyJpdiI6ImRFczJNbjJYOEI4XC82UDZsMnJ5V1BBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImswdHNqZlBuZXZRamIzejBlRWJaM054N0dWblZlT01tOXdaRkRxZkkxaDM0Wk43ODRZUWM5Ylo2amV3dFN6dVUxQ3lHdnJXNERYS3hYOVVyM2tPQzlGclorUFdjU0lIams5RzJqNG83cVVkSFBMNHhcLzNYOGo4VFRYWDhEc1FZNUd4NmViUytcL0tSM3k3QWdHbmdlTzdZTXpqTmNZZGFCNGxcL0QrOXBoZ1hDS045OElhK0N3RFlxRjFKbmllSEhHVExrMFJHTkpGa2wyMXpSS1Z4WkNwMkhqWHowRmlXeU8yY2ZYVytGYkcrM0xTWUlDdXNHMXdzaE1oYWVicjhtMEdKWUQyQUc1aGxGcGpISU1OcnpmMXhST1h5OE5qZFJZRHU0dGpEa2swZmJhUWZ0bFhMZGlTMFwvdE9kTzhoV0ptTCIsIm1hYyI6IjY0ZWQ3NGMwMjg4NWNiNWY2OGU3YTc1OGY0ZWM4ZGUyMjNhZmRkMjIxYmJjY2E3N2RlNTE4NWUyZDhmYmMwZjkifQ==

“Cửu Thiên cậu ta sao ra ngoài? Cậu ta không phải bị tống vào địa lao hay sao? Lẽ nào viện trưởng thả cậu ta ra?”

Ads
';
Advertisement