Sau một loạt âm thanh dồn dập, hiện trường một lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh giống như chết.
Tất cả mọi người sợ hãi nhìn Lâm Phong, hô hấp gần như ngừng lại.
Bảo sao người này lại kiêu ngạo như vậy, bảo sao người này ngạo mạn như thế...
Ngay cả Thánh miếu Côn Luân cũng không để vào mắt.
Nếu người này là Lâm Phong thì mọi chuyện đều có thể giải thích được.
Bởi vì trong truyền thuyết, Lâm Phong chính là một kẻ ngang ngược nhất đời, máu lạnh và độc ác như vậy.
"Hả?"
Lâm Phong nhíu mày, bây giờ mình nổi tiếng thế sao.?
Đây không phải chuyện tốt, không phù hợp với tính cách khiêm tốn của mình.
“Ông cũng nhìn thấy phải không?"
Lâm Phong dời mắt về phía thánh tăng, tiếp tục nói: "Nơi lòng người hướng về là đâu? Đây chính là nơi lòng người hướng về..."
“...."
Thánh tăng bình tĩnh nhìn Lâm Phong, không trả lời.
Trên thực tế, ông ta chưa từng nghe nói về cái tên Lâm Phong này.
Nhưng từ phản ứng của mọi người ở đây, chàng trai trẻ trước mặt quả thực rất phi thường.
Nhưng... Cũng chỉ thế thôi.
Vùng đất bỏ hoang, nếu không phải Thần tộc...
Trong mắt Thánh miếu Côn Luân bọn họ, bất kỳ kẻ nào cũng không đáng nhắc đến.
Ngay cả những thế gia tu tiên, bọn họ cũng không e ngại.
Thánh miếu Côn Luân bọn họ có hậu thuẫn đủ mạnh để không phải sợ gì cả.
"Cậu giết môn đồ Phật môn của tôi, lẽ ra tôi nên ra tay bắt cậu nhưng trời cao có đức hiếu sinh..."
Thánh tăng vừa nói vừa đứng lên.
Ông ta chắp hai tay trước ngực với vẻ mặt trang nghiêm, phật châu trên cổ cũng bắt đầu phát ra ánh sáng vàng rực rỡ...
"Quỳ xuống, tiếp nhận sự thanh tẩy của Phật quang. Dập đầu trăm năm trước cửa Phật môn, ngã Phật tứ đại giai không* sẽ tha thứ cho tội ác của cậu."
*Tứ đại giai không: Trên thế gian tất cả đều là hư vô (theo cách nói của đạo Phật)
“Nói thật cao cả! Nếu Phật môn các ông tứ đại giai không thì tại sao lại độ Kim Thân?" Lâm Phong cười nhạo một tiếng.
"Không thể nói lý!"
Thánh tăng lắc đầu, trên người ông ta bỗng phát ra một luồng sáng vàng mênh mông vô tận.
Khoảnh khắc tiếp theo, một huyễn ảnh Phật Tổ khổng lồ xuất hiện phía sau ông ta.
"Phật thủ che trời."
Thánh tăng từ từ đưa tay phải ra, cùng lúc đó, huyễn ảnh Phật Tổ khổng lồ sau lưng ông ta cũng đưa tay phải ra ép về phía Lâm Phong.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người ở đây không khỏi rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Từ lâu đã có tin đồn Thánh tăng Côn Luân chính là Phật Tổ chuyển thế, cảnh tượng bây giờ dường như đã chứng thực cho tin đồn này.
Huyễn ảnh Phật Tổ như chân thân của Phật, có thần uy vô thượng như có thể nghiền nát mọi thứ, chỉ cần vung tay cũng giống như một toà Ngũ Chỉ Sơn đè xuống.
"Lâm đại ma vương có thể đỡ được đòn này không?"
Suy nghĩ này không khỏi hiện lên trong đầu mọi người.
Lúc này, thân thể Lâm Phong biến mất tại chỗ, hóa thành một chùm sáng bay thẳng về phía bàn tay Phật Tổ, nhục thể lấp lánh ánh sáng vô thượng, cú chạm mạnh dễ dàng đánh tan Phật quang của bàn tay Phật kia.
"Sâu kiến nho nhỏ, thật nực cười!"
Vẻ mặt Lâm Phong lạnh nhạt, tốc độ cơ thể anh không hề giảm, phút chốc đã đến trước mặt thánh tăng và đưa tay ra tóm lấy ông ta.
"Vô lễ!”
"Đại Uy Thiên Long, Đại La Pháp Chú, Thế Tôn Địa Tạng, Bát Nhã Ba La Mật!"
"Ác nhân xảo trá, tôi muốn cậu phải hồn phi phách tán."
Thánh tăng giận dữ đọc Phật pháp vô thượng, thậm chí còn ném thiền trượng vàng trong tay lên trời, dùng Phật quang của thiền trượng hộ thể, duỗi tay đánh về phía Lâm Phong.
“Bùm!”
Trong nháy mắt, hai bàn tay va chạm, phát ra một tiếng nổ vang rung trời.
Khoảnh khắc tiếp theo…
"Rắc rắc."
Thánh tăng kêu rên một tiếng, cánh tay đứt lìa.
Xương cốt đứt gãy ra khỏi cơ thể, máu bắn tung tóe.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất