Khi thấy tình hình có biến, vẻ mặt người nhà họ Khương thay đổi, bọn họ đứng lên, rống to: "Hoàng Long, mau buông tay ra!"
"Hoàng Long, anh có ý gì?"
.....
"Bang."
Thấy vậy, Hoàng Long tùy ý quăng Khương Thiến ra xa mấy chục mét có hơn, người cô ta nện vào tường, toàn thân máu me đầm đìa, không biết sống hay chết...
"Mấy người đúng là thú vị đến cực điểm!"
"Tôi nói phải từ từ, cô ta nhất định phải nhanh. Tôi vừa nhanh, cô ta lại không chịu được, đau đến mức hô to gọi nhỏ, ứa mồ hôi lạnh..."
"Các người như vậy thì tôi phải làm sao bây giờ? Tôi cũng rất khó xử...” Hoàng Long nói với vẻ bất đắc dĩ.
Mà vừa vặn chính vẻ mặt bất đắc dĩ này lại như một đòn mạnh, giáng thẳng vào trái tim đang chảy máu của người nhà họ Khương có mặt tại đây.
"Đủ rồi!" Khương Yển bỗng nhiên đứng lên, nét mặt càng thêm lạnh lùng.
Nếu như nói vừa rồi người nhà họ Hoàng còn thoáng có chút kìm chế thì bây giờ chính là làm nhục trắng trợn, đây là chuyện tuyệt đối không thể chịu đựng.
"Không không không, tôi cảm thấy còn chưa đủ."
Hoàng Long nhìn thẳng Khương Yển, khóe miệng hơi vểnh lên, nói:
"Nếu đám trẻ tuổi nhà họ Khương các người không ra hồn, vậy thì thế hệ trước cũng phải có chút bản lĩnh chữ? Tam trưởng lão, tôi có thể khiêu chiến ông không?"
"Hỗn xược!" Khương Yển giận tím mặt, sát khí ngập trời.
Mà đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang vọng toàn trường: "Chỉ bằng anh cũng muốn khiêu chiến trưởng lão tộc tôi."
Người nhà họ Khương nghe thấy tiếng thì nhao nhao dời mắt quay lại.
Khi thấy người tới là ai, bọn họ đều lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng: "Là Nhị tiểu thư."
"Quá tốt rồi, Nhị tiểu thư đã trở về."
"Hu hu, Nhị tiểu thư, chúng ta bị bắt nạt thật thê thảm! Cô nhất định phải lập uy vì nhà họ Khương chúng ta."
......
Khương Ngôn Khê thu hết tất cả vào mắt, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.
Lâm Phong đi theo phía sau đánh giá toàn cảnh, sau đó tìm một góc ngồi xuống, dáng vẻ như đang buồn ngủ.
Tha thứ cho anh nói thẳng, ở đây không có một ai có thể đánh, bọn họ đều là rác rưởi...
Đã là rác rưởi, vậy anh cũng không cần quan tâm quá nhiều, cứ để Nhị sư tỷ tự giải quyết là được.
“Xoạt.”
Khương Ngôn Khê khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt đi lên võ trường, lạnh lẽo nhìn Hoàng Long.
"Có phải anh nghĩ rằng mình rất mạnh không?"
"Ha ha..."
Ngoài mặt Hoàng Long khẽ cười một tiếng nhưng rõ ràng trong mắt lại xẹt qua một chút kiêng dè.
Anh ta đã nghe tiếng tăm Khương Ngôn Khê từ nhỏ đến lớn...
Nhưng thì sao?
Là thiên kiêu yêu nghiệt, anh ta tự tin mình không kém bất kỳ người cùng trang lứa nào.
"Có mạnh hay không, chẳng phải cô thử một lần sẽ biết hay sao?"
Hoàng Long vừa dứt lời thì thấy Khương Ngôn Khê giơ tay phải lên với mình.
Nhưng hành động giơ tay đơn giản này lại khiến anh ta có cảm giác khủng hoảng cực lớn, toàn thân cũng bắt đầu sởn gai ốc.
"Chấn Thiên Quyền."
Hoàng Long biết mình gặp kẻ địch mạnh, lập tức dùng toàn lực tấn công, quyền pháp ào ào như gió, uy lực chấn động trời đất.
Anh ta có hai con át chủ bài, đầu tiên là Quan Âm Tọa Liên, thứ hai chính là Chấn Thiên Quyền.
Quyền pháp này có thể giúp anh ta đánh một trận với cường giả Hư Cảnh.
Nhưng lúc này đây, hiển nhiên anh ta đã tính sai.
Thực lực của Khương Ngôn Khê hoàn toàn nghiền ép anh ta, một quyền toàn lực của anh ta bị Khương Ngôn Khê tuỳ tiện đánh tan, sức mạnh mãnh liệt ập đến, trong nháy mắt càn quét toàn thân anh ta.
"Rầm."
Trước mắt bao người, Hoàng Long không thể kịp phản ứng, trực tiếp nổ thành một đống sương máu.
"Thứ phế vật, không chịu nổi một đòn."
Khương Ngôn Khê lạnh lùng cười một tiếng, lại nhìn về phía Hoàng Thiên Hải đang thất thần trên đài và lạnh lùng nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất