“Chuyện này tôi phải về bẩm báo với tộc trưởng, cô cứ chờ đi!"
Hoàng Thiên Hải kìm nén sự chấn động trong lòng, khuôn mặt âm trầm nói.
"Về ? Ông nghĩ bản thân có thể trở về sao?"
Đôi mắt đẹp của Khương Ngôn Khê lóe lên tia hung ác.
"Cô…"
Hoàng Thiên Hải cảm thấy lòng trầm xuống, dâng lên một dự cảm chẳng lành!
Có điều đúng lúc này!
"Ầm ầm ầm!"
Từ sâu trong tộc địa nhà họ Khương đột nhiên vang lên những tiếng động long trời lở đất
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời có mấy luồng hào quang bảy sắc rực rỡ nở rộ, vô số thuật pháp đáng sợ va chạm vào nhau, làm không gian phía trên khẽ rung lên.
Toàn bộ bầu trời đều biến thành một mảnh trắng xóa!
"Ngươi là ai? Dám xông vào trọng địa của Khương tộc ta!"
"Ngươi làm cách nào vào được tộc ta? Ai đã thả ngươi vào!"
"Có đại trận hộ tộc, ngươi không thể lén lút chui vào được!"
Trên bầu trời vang lên tiếng chất vấn tràn ngập sát ý của mấy vị Cổ tổ nhà họ Khương!
"Ha ha, tôi đương nhiên là đi vào một cách quanh minh chính đại!"
"Mấy lão già các ông cũng đúng là không khách sáo, tôi chỉ tùy tiện đi dạo chút thôi, có cần làm quá lên như vậy không?"
"Không cho đi dạo thì tôi không đi là được chứ gì?"
Một giọng cười trêu chọc vang vọng khắp tộc địa nhà họ Khương!
Ngay sau đó chỉ thấy trên bầu trời có một luồng lưu quang lao nhanh về hướng võ trường.
Phía sau luồng sáng cũng có mấy bóng người đang đuổi theo!
Chẳng bao lâu sau một nhóm người trước sau xuất hiện trong tầm mắt của mọi người ở võ trường!
"Cổ tổ!"
"Cổ tổ!"
"Cổ tổ!"
Tộc nhân nhà họ Khương vẻ mặt cung kính, lần lượt tiến lên chào hỏi ba vị Cổ tổ vừa xuất hiện.
"Cổ tổ!"
Khương Ngôn Khê cũng cung kính chào.
Sự cung kính này là của hậu bối đối với trưởng bối, chứ không phải vì e ngại thực lực.
Nói cách khác, dù ba người trước mắt có thực lực thấp kém, cô ta vẫn sẽ có thái độ như vậy!
"Ngôn Khê, xem ra chuyến đi đến nước Oa lần trước, con độ thiên kiếp, thu hoạch không nhỏ!"
Ánh mắt ba vị Cổ tổ nhà họ Khương nhìn Khương Ngôn Khê tràn đầy ý khen ngợi.
Là trưởng bối, bọn họ dĩ nhiên hy vọng hậu bối trong tộc ngày càng xuất sắc!
Chỉ có như vậy, Khương thị nhất tộc mới ngày càng cường đại, thậm chí có hy vọng khôi phục vinh quang thời thượng cổ!
"Đúng là thu hoạch không nhỏ, chủ yếu nhờ tiểu sư đệ của con đã dạy cho con một môn bí pháp lợi hại!"
Khương Ngôn Khê đáp.
"Bí pháp lợi hại?"
Ba vị Cổ tổ nhìn về phía góc sân, nơi Lâm Phong đang mơ màng buồn ngủ, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Nhưng ba người cũng không hỏi thêm…
Dù sao bây giờ không phải lúc để nói về những chuyện này!
"Ngươi rốt cuộc là ai? Đến nhà họ Khương ta có mục đích gì?"
Lúc này một trong những Cổ tổ nhìn về phía một người đàn ông trung niên đứng không xa, lạnh giọng hỏi.
Người đàn ông trung niên mặc áo trắng, khuôn mặt tròn trịa nhưng lại toát lên vài phần lạnh lùng và tàn nhẫn, khiến người ta có cảm giác không dễ chọc vào.
Hắn lúc này chỉ thản nhiên đứng trước mặt Hoàng Thiên Hải, khoé miệng nở một nụ cười giễu cợt...
"Các người nghĩ tôi có thể là ai? Nơi bị bỏ hoang này, còn có thể xuất hiện nhân vật như tôi sao?"
Người đàn ông trung niên cười híp mắt nói.
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mấy vị Cổ tổ nhà họ Khương ngay lập tức trở nên trầm trọng.
Mặc dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng khi được chính miệng người này xác nhận, bọn họ vẫn vô cùng chấn động!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất