"Yêu thú cấp một, Côn Kê?"
Khương Thái Sơ hơi ngạc nhiên nhìn Côn Kê trong tay Lâm Phong, mỉm cười nói: "Cũng nhiều năm rồi tôi chưa ăn lại thứ này, cậu có lòng rồi."
"Ồ? Chẳng lẽ trước đó Khương gia chủ đã từng ăn nó rồi?" Lâm Phong hơi giật mình.
Bây giờ Địa Cầu không có Côn Kê, anh cũng chỉ gặp trong bí cảnh Tây Hải...
“Lúc còn trẻ tôi đã từng đến Linh giới, Côn Kê hàng đẹp giá rẻ, là yêu thú mà tu giả Linh giới thích ăn nhất, loại này nướng là ngon nhất, nấu canh cũng cực kì ngon. Giờ ngẫm lại thật khiến người ta hoài niệm..." Khương Thái Sơ trả lời.
Ông ấy vừa dứt lời, Lâm Phong càng thêm ngạc nhiên.
Khương Ngôn Khê đứng bên cạnh cũng giật mình, bởi vì xưa nay cô ta không hề biết ba mình đã từng đến Linh giới...
"Ba, ba đi Linh giới bao giờ vậy?"
"Chuyện cũ không nên nhắc đến... Đã là quá khứ rồi." Khương Thái Sơ cũng không tính nói thêm chuyện xưa.
Ông ấy cầm tờ giấy vừa viết chữ trên bàn lên rồi nói với Lâm Phong: "Lâm Phong, đây là lần đầu tiên chúng ra gặp mặt nên cũng không hiểu rõ nhau lắm."
"Tôi muốn hỏi cậu, cậu cảm thấy bốn chữ này như thế nào?"
Lâm Phong nhìn về phía tờ giấy, phía trên thình lình viết bốn chữ "Nghịch thiên mà đi".
"Không biết Khương gia chủ đang hỏi tôi chữ hay là ý chữ?”
"Chữ như thế nào? Ý lại như thế nào?"
Ánh mắt Khương Thái Sơ thẳng tắp nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Lâm Phong suy tư một lát rồi nói: "Chữ rất tốt nhưng các nét còn nặng mực, hiển nhiên khi Khương gia chủ viết bốn chữ này, trong lòng đang cực kì giãy dụa, chần chừ do dự..."
"Về phần ý… Tu giả chúng ta đi trên con đường tu tiên, không phải đều nghịch thiên mà đi sao? Đây hẳn là niềm tin mà mỗi một tu giả nên có chăng."
"Cậu trả lời rất chặt chẽ, giọt nước không lọt, đáng tiếc lại nghĩ quá mức đơn giản." Khương Thái Sơ lắc đầu.
"Xin lắng tai nghe." Lâm Phong trả lời.
"Thiên đạo khó nghịch, nghịch thiên mà đi chung quy là ảo tưởng trong suy nghĩ của tu giả mà thôi... Nghịch thiên không bằng thuận thiên, có lẽ còn có đường ra."
"Ha ha, chú thuận “thiên”, nhưng “thiên” chưa chắc sẽ thuận chú. Vận mệnh phải nằm trong tay mình. Nếu sợ thì chẳng phải đã thua ngay từ khi bắt đầu sao?" Lâm Phong cười lớn.
Khương Thái Sơ nghe vậy thì khẽ giật mình, nhìn Lâm Phong thật sâu rồi tiếp tục nói: "Nhưng nếu cậu không “nghịch thiên” được thì sao?"
"Nghịch không được thì tôi sẽ chém nó."
"Nếu chém không được thì sao?"
"Không có thứ gì mà Lâm Phong tôi không chém được."
"Cậu tự tin vậy sao?"
"Đúng thế. Tôi tự tin vậy đấy..." Lâm Phong bình tĩnh đáp lại.
Anh vừa dứt lời, bên trong nhà gỗ bỗng yên tĩnh lại trong nháy mắt, Khương Ngôn Khê dựa vào bàn, hai tay chống cằm, lúc thì nhìn tiểu sư đệ một chút, lúc sau lại nhìn ba mình một chút, chỉ cảm thấy cuộc đối thoại giữa hai người rất kỳ lạ nhưng lại như có ý nghĩa sâu xa gì đó.
"Bảo sao ban ngày cậu hạ Vương Chấn, chém giết Hoàng Thiên Hải không chút do dự. Bởi vì xưa nay cậu đều không suy nghĩ hậu quả..." Khương Thái Sơ bỗng nhiên nói.
"Cần quyết đoán mà không quyết đoán, sẽ gặp tai hoạ." Miệng Lâm Phong phun ra tám chữ.
"Hay cho gặp tai hoạ. Vậy cậu có biết, bởi vì cậu mà nhà họ Khương chúng tôi đang bị gác trên lửa nướng không? Cậu có biết nhà họ Vương mạnh đến mức nào không?" Giọng điệu Khương Thái Sơ bỗng trở nên lạnh lùng.
"Thì sao? Người là do tôi giết, chú có thể đẩy hết tội lên người tôi." Thái độ Lâm Phong vẫn rất bình tĩnh.
Anh cũng không cúi đầu vì thân phận của đối phương.
Không ngờ khi nghe anh nói vậy, sự lạnh lùng trên khuôn mặt Khương Thái Sơ lại giảm đi, ông ấy nói với vẻ phức tạp: "Chỉ qua vài câu trò chuyện ngắn ngủi, tôi đã nhìn ra tính cách của cậu."
"Lâm Phong, có đôi khi quá cứng rắn cũng không phải chuyện tốt... Lúc đầu tôi cũng cương quyết giống như cậu, kết quả linh căn bị phế và mất đi thứ quý giá nhất trong đời."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất