Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

 

 Phong Linh Nhi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ.  

 

Lão hòa thượng bảo cô ta lợi dụng tình cảm của Diệp Thiên Tâm, tính kế Lâm Phong,  dụ Lâm Phong về Thánh Miếu!  

 

Nhưng mục đích thực sự là gì, cô ta hoàn toàn không biết…  

 

Không chỉ có vậy, trong khoảng thời gian ở lại Thánh Miếu Côn Luân, mỗi đêm khuya, cô ta thường xuyên nghe thấy những tiếng thở dốc dồn dập vọng ra từ nơi sâu thẳm của Thánh Miếu…  

 

Âm thanh ấy giống như ác mộng, làm cô ta lạnh cả sống lưng!  

 

Cô ta biết rõ, Thánh Miếu Côn Luân chắc chắn đang che giấu một bí mật không muốn người khá biết!  

 

……  

 

Lại thêm mười mấy phút trôi qua!  

 

Bên trong sảnh tiệc đã chật kín chỗ ngồi, tiếng người huyên náo không ngừng.  

 

Đến khoảng 5 giờ 30 phút, từ phía sau đại sảnh, một người đàn ông trung niên với thần sắc lạnh lùng bước ra.  

 

Người này chính là gia chủ nhà họ Hoàng gia, Hoàng Thiên Long!  

 

Vừa bước lên sân khấu, Hoàng Thiên Long đã nở nụ cười, lớn tiếng nói: “Rất cảm ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc do nhà họ Hoàng chúng tôi tổ chức…”  

 

“Ong——!”  

 

Cả hội trường lập tức yên lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoàng Thiên Long.  

 

Thế nhưng, Lận Trần lại đưa mắt nhìn về một chiếc bàn trống ở gần đó.  

 

Chiếc bàn này đáng lẽ được chuẩn bị cho nhà họ Khương, nhưng tối nay nhà họ Khương lại không có ai đến!  

 

Ngay cả Lâm Phong cũng không xuất hiện!  

 

Điều này làm ông ta không khỏi thất vọng…  

 

“Hoàng gia chủ, đừng nói mấy lời khách sáo nữa, rốt cuộc vị nhân vật thần bí kia đâu?” Triệu Tế đứng dậy, lạnh lùng hỏi.  

 

“Triệu gia chủ, đừng vội! Vương thiếu vẫn đang tắm rửa thay quần áo…”  

 

Hoàng Thiên Long cười, nhưng trong lòng lại đầy vẻ khinh miệt!  

 

Sau tối nay, cả Côn Luân sẽ nằm dưới sự kiểm soát của nhà họ Vương!  

 

Còn hai kẻ đối đầu lâu năm Triệu Tế và Lận Trần?  

 

Đều phải thần phục dưới chân ông ta!  

 

Về phần nhà họ Khương?  

 

Sắp bị diệt tộc, chẳng đáng để ông ta bận tâm!  

 

“Tắm rửa thay quần áo?”  

 

Triệu Tế khẽ nhíu mày.  

 

“Đúng vậy! Mọi người chờ thêm một lát đi!” Hoàng Thiên Long bình thản nói.  

 

Mặc dù trong lòng ai nấy đều rất khó chịu, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi…  

 

......  

 

Cứ như vậy, lại nửa tiếng nữa trôi qua…  

 

Lúc này, Vương Khải Minh mới từ thang máy khách sạn ung dung bước ra trước mặt mọi người.  

 

Hắn khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng, hai tay ôm chặt hai mỹ nữ tuyệt sắc, mặc váy đen bó sát, thân hình nóng bỏng, đôi chân dài thẳng tắp, khuôn mặt lộ vẻ rất hưởng thụ.  

 

Mà sau lưng hắn, còn có hai vị hộ đạo đi theo.  

eyJpdiI6Ilg2MzBIWGREbGJZUVNzQXVTQ0kzbmc9PSIsInZhbHVlIjoiVTNnWkZDM0dEaW5FMDZ0bnpZS2s0MzAxaDE1d0J2eU9DZ1FoblU2T3hlaU1yR3FZeVkyb05KOUh6TDhENVU1eSIsIm1hYyI6IjliOGQ3Y2E5MzA1OWExMWM0MTZiMjhiMjlkNjkyNjRmZWQ5NTdjMWFjYjFhZjA4OWFjMDQxYmQ0MGQwYzU0ZTkifQ==
eyJpdiI6IkdGeERLY3Q5SXRIYUozK2gzWjhpUWc9PSIsInZhbHVlIjoiSHVkaFwvU1BjRm5xV0QwUkM5ZDdXRjJKTHhXYlhZZWc0cVdJXC9JZjdPS0R0UWJoR1VjdzJUOTV3NjIxM3FNazAzdXhhR3VJVXEwT1FOV0djcWRnRVZxdFhlQmVpMVk1Nkxva2FSYkJBQWV6ZTFlR3htamJ0cFJhNjFndEl6M1c3YVJaUFBvYk9GSEZLVVJkc2RzcXA5Z1Z1R251VkNjbnVQejVrdUdwdmk5RWFsQVZjMkpcL3F5bFwvZGE5bmdzRjYwcEd4NlBRVXpGVVJtTU52enJ0NlwvZk01OXd0d0pXZEFadGNIZ3cyVml0bmIzYkl3bXN6bWhLbHVGN1dTWFNWZDFkdnpsSnp5SkEzeU5YU1ptNGZqZWlHU05wTHkxUjNUV25MNEE1a0RxUGVBaVRCSlRpcG4rSlwvN05mb1VTTDU3OW9WNG9BQVpSdk50cDJZcVBUaWd5MjJnelJub0l3ZGVPZnlDMFFKTFM4OHlrPSIsIm1hYyI6IjQ0MmM0NGIyNmU0YzBiMmQ5MWUwYmVlMDM0MDQxY2E3ZWJiOGY0OTM4ZDE3ZTNmMmM3MjRjYzE2ZDlhZWMyZDYifQ==

“Vương thiếu, cảm thấy thế nào? Tôi sắp xếp có chu đáo không?” 

Ads
';
Advertisement