Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

“Ầm!”  

 

 

Hai cái xác vẫn còn hơi ấm bị Vương Lập ném bịch xuống đất không thương tiếc. Mọi người im phăng phắc nhìn cảnh tượng này, sống lưng như bị dội một gáo nước lạnh giữa mùa đông giá rét.   

 

Quá tàn nhẫn!  

 

Giết người không ghê tay, chẳng vì lý do gì, nói giết là giết!  

 

Đơn giản như giẫm chết hai con kiến hôi!  

 

Mà một trong số đó còn là một cô gái xinh đẹp mười sáu, mười bảy tuổi, đang độ xuân thì…  

 

“Hửm? Sao bọn mày lại nhìn tao như vậy?”  

 

“Mặt mũi nhăn nhó như chết cha chết mẹ thế kia là sao?”  

 

“Cười lên cho tao!” Vương Khải Minh gắt gỏng, vẻ mặt khó chịu.  

 

Chẳng đợi mọi người trả lời, hắn đã cười khẩy, giọng điệu tàn độc:  

 

“Chú Lập, đám người này không nghe lời, giết thêm mười đứa nữa cho chúng sáng mắt ra đi!”  

 

“Tối nay tao sẽ cho chúng mày biết cái giá phải trả khi dám cãi lời tao!”  

 

“Xoẹt!”  

 

Vương Lập vung tay.  

 

Linh lực khủng bố ào ạt tuôn ra.  

 

Trong nháy mắt, lại có thêm mười cái xác lạnh ngắt nằm la liệt! Trong đó, thậm chí có cả hai cao thủ Võ Thần, cả hai còn không có cơ hội phản kháng, đã bị giết như giết lợn!  

 

Chứng kiến cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đều không chịu nổi.  

 

Trong mắt bọn họ lúc này, Vương Khải Minh chẳng khác nào ác quỷ…  

 

Ngay cả Hoàng Thiên Long và những người khác cũng nhìn Vương Khải Minh, tên công tử bột nhà họ Vương với vẻ mặt kinh hãi. Sao hắn có thể máu lạnh đến mức này…  

 

“He he he…”  

 

“Hi hi hi…”  

 

“Hô hô hô…”  

 

Cả đám sợ hãi, gượng gạo nặn ra những nụ cười vô cùng méo mó.  

 

“Giỏi lắm! Lũ đầy tớ thì phải biết nghe lời chủ, như thế mới sống lâu được.”  

 

Vương Khải Minh gật đầu hài lòng.  

 

Lúc này, Triệu Tế và Lận Trần không nhịn được nữa, đứng dậy, trầm giọng hỏi:  

 

“Rốt cuộc cậu là ai?”  

 

“Cậu tập hợp bọn tôi đến đây, vừa đến đã ra tay tàn độc, muốn lập uy, rốt cuộc có mục đích gì?”  

 

Vương Khải Minh nhìn hai người, cười hỏi:  

 

“Chắc hai vị là gia chủ của hai thế gia tu tiên lớn nhỉ?”  

 

“Đúng vậy!”  

 

Cả hai đồng thời gật đầu.  

 

“Tôi là ai, tạm thời hai người chưa cần biết! Chỉ cần biết, hai người không thể đắc tội tôi là được…”  

 

Vương Khải Minh cười khẩy, rồi thản nhiên nói:  

 

“Còn lý do tối nay tôi tập hợp mọi người ở đây! Là vì tôi muốn thành lập một liên minh Côn Luân, trân trọng mời mọi người gia nhập Liên minh. Từ nay về sau, toàn bộ Côn Luân sẽ là một đại gia đình!”  

 

“Tôi đây dù bất tài, nhưng cũng xin tự đề cử được làm minh chủ!”  

 

Hắn vừa dứt lời, tiếng xôn xao đã nổi lên khắp nơi.  

eyJpdiI6IitzVlhtb3l6bHZlWk1kcnpOOWp0TlE9PSIsInZhbHVlIjoiN0R0U1FyUnhwdmNPS3kyc2hQQnBNcnRYRStQZWI1dUpQZXpYdUVjd2huRStQdEt6VjdHN2JDc2V4ajZSZlRjSiIsIm1hYyI6IjdkM2Y0YjBjYjA5MmRiMjc1ZTZiZWE0MjcxMjhmYTk4M2ZlN2MwNGQwMWIxZjU5NmE3ZjFkMjRjMmQ2NTcxZWYifQ==
eyJpdiI6InpXMlVYNXA0MEl5ejlqUlZkTHE5Zmc9PSIsInZhbHVlIjoiK3hEMDk2V1wvUW4xdWFMZzhzY3FIa0JLZzA1K0ptWVhsZUZUdlNieDEwVHB3N0lubzJPeVwvUzk0ZkpqRFVXWEJRUDFUbVpZUVZOOWZKTlZmTUtaakxKVUQ2RUFDc1FrTlBQbHIrS2xxSVwvc25NTkh2UkNMcmxDaGRRc2Yra2k5ZzBncVArWHZkODVDMTJUdW5tQ0lmMVdTRDRjZHNqRHVDZWV0WXdUdXRuVk1PZFpCa1lWcTQzb1JKNlJhdXF5b1BGZTlTQUpsRUtEUGtqaXM0bGNUNU5OdkVwS1REMXRKaU1kRjhcL2YxWGhyc1lcL0dyeDgwYVNCM3BGb2oxK0ZYNTdcL1RPalBETnd5dFdwaXlOb056WXhNcDcyOWhkM2hrR0NuK1FYYzFKR1U5M0w0NitabnErd1FISUxFdTkzcGdVQ2J1Z3BRUlM0QTRFdkRYY0x4M0tGOGNTZDZ0MisxaWVxR3EzQUNtN055WkZVPSIsIm1hYyI6IjZkNzFlZTA2Yjg2ZDIzM2EzNDVhOTIwZjMwYzI1MDA2YWFlYzA5MzZmNDIzNzgzNzc4YmE1ZDE1YzljNGQ5NDYifQ==

Ads
';
Advertisement