Cậu ta theo bản năng nắm chặt vũ khí, định xông lên liều mạng, nhưng đã bị Lận Trần giữ lại.
Lận Trần đương nhiên hiểu được ánh mắt gửi gắm của ông bạn già trước khi chết.
Triệu Tế muốn Lận Trần bảo vệ Triệu Khôn Khôn!
“Ái chà, đây là nhà họ Triệu – một trong bốn thế gia tu tiên ở Côn Luân sao? Không ngờ lại yếu ớt đến vậy!” Lúc này, Vương Khải Minh đứng trên đài cao bỗng giả vờ kinh ngạc.
“Thôi vậy! Chết cũng chẳng sao, coi như giết thêm vài con kiến hôi.”
Vương Khải Minh lắc đầu, rồi lại cười nhạt nhìn mọi người, hỏi:
“Được rồi! Bây giờ mọi người còn ý kiến gì về lời tôi vừa nói thì cứ việc đứng ra, Vương mỗ rất mong nhận được ý kiến đóng góp của mọi người!”
“Tất nhiên, nếu không ai có ý kiến gì nữa! Vậy thì chuyện coi như xong, tiếp theo mọi người cứ việc ăn uống vui vẻ…”
Lúc này, cả hiện trường im phăng phắc như tờ.
Lận Trần nheo mắt, hai tay cố gắng khống chế Triệu Khôn Khôn đang không ngừng giãy dụa!
Lận Vô Song đứng gần đó mặt mũi âm trầm, không biết đang nghĩ gì!
“Xem ra mình phải ra mặt rồi, dù thế nào cũng không thể để thằng nhãi đó thâu tóm Côn Luân!” Lão hòa thượng của Thánh Miếu Côn Luân mặt mày âm trầm, định đứng dậy nói gì đó.
Nhưng đúng lúc này.
“Ầm!”
Cánh cửa lớn của phòng tiệc bị ai đó ở bên ngoài đạp cho vỡ nát!
“Bịch bịch bịch…”
Một người đàn ông dáng người cao ráo, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi bước vào.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến ai nấy đều sững sờ!
Khi nhìn rõ khuôn mặt của người mới đến, mọi người đồng loạt hít một hơi khí lạnh.
Thậm chí, có người còn không nhịn được thốt lên:
“Là tên đó!”
“Khẩu Kỹ Vương Lâm Phong!”
“Khẩu Kỹ Vương mẹ gì chứ, tên đó là Đại Ma Vương Lâm Phong thì có!”
Sau tiếng la ngắn ngủi, mọi người bắt đầu sợ hãi, xì xào bàn tán, toàn thân run rẩy.
“Chuyện gì vậy? Sao Đại Ma Vương Lâm Phong lại đến đây? Dòm mặt nó là run rồi. Chẳng lẽ đến quậy phá?”
“Ai mà biết, nhưng dù là Đại Ma Vương Lâm Phong lừng lẫy thì chắc cũng không phải đối thủ của cái tên Vương Lập kia đâu nhỉ?”
“Đúng vậy, Vương Lập quá mạnh, thực lực thâm sâu khó lường, ngay cả gia chủ nhà họ Triệu cũng bị hắn giết như giết gà!”
…
“Cuối cùng cũng đến rồi sao?” Ánh mắt Lận Vô Song óe lên tia sáng khác thường, định đứng dậy chào hỏi.
Nhưng đúng lúc này.
Mặt Lâm Phong lạnh tanh, không chút cảm xúc, anh dậm mạnh chân xuống đất.
“Tất cả im miệng!”
“Ầm ầm ầm!”
Cả tòa nhà rung chuyển dữ dội, mặt đất nứt ra một khe hở rộng gần nửa mét, khiến mọi người ngã nhào, ai nấy đều kinh hãi tột độ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất