"Anh nghĩ tôi muốn làm gì?"
"Tên anh là Vương Đại Lực, gã là Vương Lập, anh có dám nói hai người không liên quan gì đến nhau không?"
Lâm Phong lạnh lùng cười một tiếng rồi trở tay tát vào mặt Vương Đại Lực đang to mồm.
"Bốp bốp bốp!"
Mặt Vương Đại Lực lập tức sưng đỏ, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng so với đau nhức trên mặt thì nội tâm mới là đau khổ nhất.
Anh ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình lại gặp tai hoạ ngập đầu vì chính cái tên của bản thân.
"Năm đó khi sinh tôi, mẹ tôi khó sinh, bà đỡ không ngừng gọi nỗ lực sinh kỳ tích, bảo mẹ tôi cố lên."
"Ba tôi nghe thấy câu này nên đã lấy cái tên Đại Lực cho tôi. Tên của tôi hoàn toàn không liên quan gì đến Vương Lập." Vương Đại Lực ấm ức giải thích.
"Vậy anh có dám nói mình không liên quan gì đến Vương Lập không?" Lâm Phong lạnh lùng cười.
Vương Đại Lực nghe vậy lập tức tái nhợt.
Anh ta muốn nói láo cho qua chuyện nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt giễu cợt Lâm Phong thì biết mình chỉ cần dám nói láo một câu, sợ là sẽ lập tức bị đập cho tan xươg nát thịt.
Anh ta vùng vẫy trong lòng một lát, cuối cùng trầm giọng nói: "Đúng là tôi cùng tộc với nhà họ Vương, chắc anh không biết thực lực của nhà họ Vương, nếu anh thả tôi ra, tôi..."
"Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp..." Lâm Phong lạnh lùng cười một tiếng, chuẩn bị xử lý Vương Đại Lực.
"Lâm Phong, cậu dừng tay cho tôi." Lúc này, Hoàng Thiên Long bỗng nhiên hét lớn.
"Ông là ai?" Lâm Phong nhìn về phía Hoàng Thiên Long.
Hoàng Thiên Long chú ý tới ánh mắt Lâm Phong, trong lòng căng thẳng nhưng bây giờ ông ta không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Vương Khải Minh là con trai của một vị trưởng lão nhà họ Vương, nếu tin anh ta bị người khác giết chết truyền đi, không chỉ Lâm Phong phải chết mà chắc chắn nhà họ Hoàng bọn họ cũng sẽ xảy ra chuyện.
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể cứu Vương Đại Lực, có Vương Đại Lực ở giữa nói cùng, đổ hết trách nhiệm cho Lâm Phong, nhà họ Hoàng bọn họ mới có thể thoát khỏi trách nhiệm này.
"Tôi là Hoàng Thiên Long, gia chủ nhà họ Hoàng. Lâm Phong, trước tiên cậu thả người ra đã, có chuyện thì nói tử tế, muốn thứ gì cũng có thể nói ra."
Hoàng Thiên Long biết thực lực của Lâm Phong, tất nhiên không dám đối xử cứng rắn với anh, chỉ có thể uyển chuyển cười làm lành cầu hoà.
Nhưng mà một giây sau….
"Xoạt xoạt"
Lâm Phong lại trực tiếp bẻ gãy cổ Vương Đại Lực, sau đó nhìn về phía Hoàng Thiên Long, lạnh lùng nói: "Ông không nói tôi cũng suýt quên mất... Trước đó, chính người nhà họ Hoàng các ông và cái tên Vương Chấn gì kia cùng nhau đến nhà họ Khương kiếm chuyện."
"Tôi... Tôi không biết cậu đang nói cái gì?" Sắc mặt Hoàng Thiên Long đột nhiên thay đổi.
"Xoạt~”
Lâm Phong bay vọt đến trước mặt Hoàng Thiên Long, bóp cổ ông ta, lạnh lùng nói: "Ông có biết hay không thì liên quan gì đến tôi?"
"Lâm Phong, cậu đừng quá đáng!" Hoàng Thiên Long lớn tiếng nói.
Mà lúc này, khi đông đảo cường giả nhà họ Hoàng nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt bọn họ đều chấn động, cũng nhao nhao xông tới, nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, run rẩy nói: "Lâm... Lâm Phong, cậu mau thả... Thả gia chủ nhà chúng tôi ra!"
"Rắc rắc."
Lâm Phong trực tiếp bẻ gãy cổ Hoàng Thiên Long, ném xuống đất rồi lạnh lùng cười nói: "Thả rồi đấy, các người muốn thế nào?"
"Gia... Gia chủ..."
Đám cường giả nhà họ Hoàng ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên Long chết không nhắm mắt trên mặt đất, trước mắt biến thành màu đen, trái tim bắt đầu run rẩy dữ dội...
Xong.
Xong thật rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất