Thì ra đây chính là tinh khí bản nguyên Thiên Địa!
Sau khi độ kiếp thành công, Thiên Đạo sẽ bồi bổ ngược lại cho ta, mục đích là giúp tu sĩ chính thức bước vào Xuất Khiếu cảnh!
Quá trình này kéo dài khoảng chừng một tiếng đồng hồ.
Chờ tới khi Lâm Phong tỉnh táo lại, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng chính thức bước vào Xuất Khiếu cảnh!
Đây là cảm giác khi thần hồn trở nên mạnh hơn ư? Từ khả năng cảm ứng động thái bên ngoài cho đến sự nhay bén với linh khí đều tăng lên gấp mấy lần!
Nếu dùng trạng thái hiện tại của mình chiến đấu với Tần Thiên, mười chiêu có lẽ hơi quá, nhưng mình nhất định giết được hắn ta trong vòng trăm chiêu!”
Nghĩ đến đây, Lâm Phong bắt đầu nhắm mắt lại, thử thần hồn xuất khiếu…
Sau một hồi trời đất cuồng quay, Lâm Phong phát hiện bản thân đã tiến vào một không gian vô định, bốn bề tối tăm mờ mịt, sương mù phủ kín khắp nơi, hơn nữa trong làn sương còn tràn ngập sức mạnh thần hồn...
Mới hít nhẹ có một hơi mà anh lập tức nhận ra hồn lực của mình tăng lên đôi chút.
“Chỗ này chính là Thái Hư giới - nơi tu luyện thần hồn sao?”
Lâm Phong cực kỳ tò mò, quyết định lượn vài vòng trong không gian Thái Hư xem thử. Khi thấy xung quanh không có ai, anh lập tức trở về thân xác của mình…
Chuyện tu luyện thần hồn để sau cũng được, không nhất thiết là bây giờ, vì hiện tại, việc quan trọng là quay về Vân Xuyên gặp Y Nặc và con gái, sau đó mở ra ngôi mộ lão già để lại cho mình, giải mã bí mật về sự mất tích của ba mẹ và em gái…
“Vụt!”
Nghĩ đến đây, Lâm Phong tức tốc bay thẳng một mạch về phía nhà họ Khương.
Ai mà ngờ ngay lúc này, trên vùng trời trước mặt chợt xuất hiện một nhóm người đang chiến đấu kịch liệt. Anh thả thần niệm ra thăm dò, sau đó phát hiện là bốn gã đàn ông trung niên đang bao vây một già một trẻ. Lâm Phong không quen biết cụ già, nhưng người trẻ lại chính là Triệu Khôn Khôn vừa dập đầu trước anh cách đây không lâu!
***
Mặt khác, sáu người có mặt tại hiện trường không hề phát hiện ra Lâm Phong đứng đằng xa. Một gã đàn ông trung niên mặc áo xám lạnh lùng nhìn Triệu Khôn Khôn, dọa nạt: "Triệu Khôn Khôn, biết điều thì mau ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi! Không có ba cậu ở đây, cậu đừng hòng mơ tưởng đến chuyện ngồi lên cái ghế gia chủ nhà họ Triệu, cứ ngoan cố chống cự là chỉ còn mỗi đường chết thôi đấy! Chỉ cần cậu giao ra lệnh bài gia chủ, tôi sẽ thả cậu rời đi!"
"Nếu tôi không có tư cách thì một kẻ thuộc dòng thứ nhà họ Triệu như Triệu Bân ông càng không có, về phần lệnh bài, đó là thứ ba để lại cho tôi, đương nhiên tôi sẽ không bao giờ giao nó cho ông đâu!" Triệu Khôn Khôn lạnh lùng đáp.
Ngoài mặt, cậu ta tỏ ra vô cùng cứng rắn, nhưng kỳ thực trái tim đã rớt thẳng xuống vực sâu. Vì cậu ta biết một mình bác Phúc chắc chắn không chống lại nổi bốn cường giả Võ Thần đỉnh phong này!
Ban đầu cậu ta tính mượn danh nghĩa của Lâm Phong để trấn áp đám người đang ngo ngoe rục rịch trong gia tộc, nào ngờ bọn họ chẳng những không sa bẫy, còn được thế dồn ép cậu ta vào đường cùng!
“Ha ha, Triệu Khôn Khôn à, đừng nói cậu nghĩ tôi muốn giành cái ghế gia chủ nhà họ Triệu thật nhé?" Triệu Bân bỗng cười gằn.
“Không phải ông thì là ai?” Triệu Khôn Khôn hỏi.
"Tất nhiên là anh họ tốt của cậu - Triệu Từ rồi! Nếu không có lệnh của cậu ta, làm sao mấy người bọn tôi dám ra tay với một người thuộc dòng chính nhà họ Triệu như cậu? Cũng làm gì có chuyện Cổ Tổ của nhà họ Triệu chịu ngồi im mặc kệ?" Triệu Bân liên tục buông lời mỉa mai.
Triệu Khôn Không nghe mà câm lặng. Triệu Từ là anh họ của cậu ta, ngày thường quan hệ giữa hai người cực kỳ tốt!
Nói đâu xa, mới tối qua thôi, Triệu Từ còn cùng cậu ta châm đèn trò chuyện thâu đêm, từng câu từng chữ đều biểu thị quyết tâm sẽ dốc toàn lực ủng hộ cậu ta ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Triệu...
Vì vậy, cậu ta cũng nói toàn bộ kế hoạch của mình cho Triệu Từ biết!
Từ đó dẫn tới sự thất bại thảm hại của cậu ta trong hội nghị gia tộc vừa tổ chức cách đây không lâu...
Trong số các cường giả ba để lại cho cậu ta, nếu không phải phản bội thì cũng đã hy sinh, cuối cùng chỉ còn lại mỗi cậu ta và bác Phúc chạy thoát!
“Biết người biết mặt không biết lòng! Ba à, ba nói không sai, Khôn Khôn quá ngây thơ, đã phụ lòng dạy dỗ của ba rồi!” Sắc mặt Triệu Khôn Khôn trở nên tái mét, mất sạch ý chí.
"Thiếu chủ Khôn Khôn, xin cậu cứ yên tâm, dù có chết lão phu cũng sẽ bảo vệ cậu an toàn!"
Đúng lúc này, bác Phúc vươn tay lau đi vệt máu đọng trên khóe miệng, kiên định xông lên, đứng chắn trước mặt Triệu Khôn Không. Có điều, cổ tay run run của bác Phúc đã bán đứng tình trạng của ông ấy lúc này.
Sau quãng đường dài vừa chiến đầu vừa chạy trốn, hiển nhiên bác Phúc đã sức cùng lực kiệt, hơn nữa còn bị thương nặng.
"Triệu Bân, tôi và Lâm đại nhân có mối giao hảo với nhau đấy, ông không sợ sau này sẽ bị Lâm đại nhân tìm tới báo thù cho tôi à?" Triệu Khôn Khôn chợt nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Giao hảo đâu ra? Hay cậu nghĩ chỉ cần mình dập đầu ba cái là Lâm Phong sẽ đồng ý giúp cậu thật hả?" Triệu Bân cười khẩy, lạnh lùng nói tiếp: "Không bàn đến chuyện cậu vốn chẳng có quan hệ với Lâm Phong, cho dù hôm nay Lâm Phong có xuất hiện ở đây, tôi vẫn sẽ tiễn cậu về chầu trời thôi. Mau giao lệnh bài gia chủ ra đây!"
“Hửm?” Lâm Phong vốn không định xen vào việc của người khác nên tính lặng lẽ bay lướt qua bọn họ, nào ngờ lại thình lình nghe thấy câu này, nhất thời cảm thấy khá là khó chịu!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất