“Ầm!”
“Oành!”
Từng làn sương máu tựa đóa hoa đẹp nhất trần gian đua nhau nở rộ giữa không gian trong thánh miếu Côn Luân, mang tới vẻ đẹp vừa thê lương vừa tàn ác.
"Cộp, cộp, cộp..."
Lâm Phong hiên ngang tiến bước, chậm rãi thong dong, không chút vội vàng!
Anh quá mạnh!
Mạnh đến độ không cần ra tay, chỉ cần nhẹ nhàng đi từng bước là đã đủ khiến đằng sau nhuộm đẫm màu máu, không một kẻ nào được chết toàn thây!
Giờ đây, chẳng còn ai đủ khả năng chống lại nổi uy áp của anh!
Vô vàn kiếm khí vờn quanh người anh...
Linh lực cuồn cuộn ngưng tụ thành một đám mây màu vàng kim lơ lửng trên đỉnh đầu, khiến anh trông như tiên nhân giáng trần!
“Thánh miếu Côn Luân này đúng là nơi ngọa hổ tàng lông, thật không ngờ ở thời đại ngày này mà cũng tồn tại một nơi ẩn giấu nhiều tu tiên giả đến vậy! Tại sao họ lại cam chịu ẩn cư tại nơi này suốt mấy chục năm chứ? Rốt cuộc họ đang có âm mưu gì?" Lâm Phong nghĩ thầm.
Côn Luân được người đời ngợi ca là núi Vạn Thần. Tương truyền chỗ này từng là một trong số những chiến trường của hạo kiếp Thượng Cổ năm xưa…
Giờ lại xuất hiện nhiều tu giả Linh giới tụ tập tại đây như vậy, chắc chắn là có mưu đồ gì đó không tiện lộ ra cho người khác biết.
"Dù đó có là gì, một khi đã dám chọc vào ta, vậy cũng chỉ đành xin lỗi trước một tiếng..."
Ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Phong khẽ đảo qua đại điện trước mặt!
Điện Côn Luân - đại điện to lớn, hùng vĩ cũng như xa hoa nhất trong quần thể thánh miếu Côn Luân!
Bấy giờ, trong đại điện đang tề tựu một lượng lớn tu giả thuộc thánh miếu Côn Luân, ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt căm thù.
"Thật là một đám kiến hôi không biết tự lượng sức mình! Tưởng có thể giết ta bằng ánh mắt đó ư?" Lâm Phong bật cười thành tiếng, sau đó giơ tay phải lên, ấn nhẹ xuống điện Côn Luân!
“Ầm!”
Một tay che trời đúng theo nghĩa đen. Lúc này, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được giữa không trung thình lình xuất hiện một bàn tay khổng lồ màu vàng rực rỡ được tạo thành từ linh khí, đáng sợ hơn là bàn tay đó còn đang dần hạ xuống.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ điện Côn Luân bắt đầu rung chuyển dữ dội.
“A! Không…”
“Ta không muốn chết! Ta cất công chạy từ Linh giới đến đây là để xưng hùng xưng bá kia mà!”
"Nơi khỉ ho cò gáy này sao có thể tồn tại một cường giả mạnh tới vậy chứ? Ta không cam tâm…”
Tiếng gào thét giận dữ, tuyệt vọng xen lẫn không cam lòng của rất nhiều cường giả vang vọng khắp bốn phía. Thậm chí họ còn dốc toàn lực thi triển thuật pháp, muốn chống lại anh. Tiếc thay... chỉ là công dã tràng.
Chẳng mấy chốc, cả điện Côn Luân đã bị san bằng thành bình địa, vô sô bụi đất bị hất văng tứ tung, chẳng biết có bao nhiêu người bị chôn sống bên dưới…
“Lâm Phong, cậu thật quá ngông cuồng!Cậu tưởng mình là vô địch thiên hạ thật hả?"
Đúng lúc này, bên tai Lâm Phong chợt vang lên tiếng ai đó quát lớn. Anh vô thức hướng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, muốn xem thử rốt cuộc là vị dũng sĩ nào dám đứng ra chống lại mình.
Hóa ra là người thủ vệ trung niên hồi nãy có nói vài câu với Hàn Hạo Thiên. Bấy giờ, trên người ông ta khoác một bộ kim giáp thánh y đang tỏa hào quang chói lọi, cơ thể lơ lửng giữa không trung, hai mắt trợn trừng nhìn Lâm Phong chằm chằm.
"Là ông hả? Ban nãy khi tôi mới bước vào có thấy ông ba chân bốn cẳng bỏ chạy, sao giờ lại có gan xuất đầu lộ diện thế?" Lâm Phong nhếch môi cười khẩy.
"Bỏ chạy cái gì? Ta đây là lên kế hoạch sẵn sàng mới hành động. Kẻ như cậu sao mà hiểu được chứ? Lâm Phong, cậu cho rằng thực lực của mình vượt trên mọi người chứ gì, thế có dám đi theo ta không?" Người thủ vệ trung niên buông lời khiêu khích.
“Bốp!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất