Chứng kiến uy lực của Phệ Hồn Trùng, cả đám người nhà họ Trần vừa mừng vừa kinh hãi!
“Mấy con bọ đó, ngày nào chả thấy…. ai mà biết chúng lợi hại dữ vậy….”
Bình thường, bọn họ toàn thấy Tiểu Luyến Luyến thả chúng ra phơi nắng, nghịch chơi, ai mà ngờ chúng nó lại bá đạo đến thế!
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp hiện trường: "Không ngờ ở đây lại có loại côn trùng hung ác, tung hoành khắp thời Thượng Cổ kia!"
Mọi người nhìn theo tiếng nói, thì thấy ở ngay cổng lớn, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh niên mặc áo đen! Thanh niên nọ tướng tá cao ráo, đẹp trai ngời ngời, nhưng đôi mắt lại lóe lên ánh sáng đỏ tím xen lẫn, tạo cảm giác vừa bí ẩn vừa ma mị!
"Là cậu à!" Vương Vân Lai nén đau, nhìn thanh niên áo đen với vẻ mặt kinh ngạc!
Chỉ cần nghe qua giọng điệu thôi cũng đủ thấy được, Vương Vân Lai có quen biết thanh niên áo đen đó!
"May cho ông là tôi tới kịp đấy!" Thanh niên áo đen tiến lên một bước, trong chớp mắt đã xuất hiện ngay giữa sân.
"Bùng!” Một bàn tay thon dài trắng trẻo từ trong tay áo duỗi ra, giữa lòng bàn tay, một ngọn lửa màu đỏ tím bất chợt bùng lên!
Theo sự xuất hiện của ngọn lửa này, đám Phệ Hồn Trùng hung hãn lúc nãy bỗng trở nên sợ hãi, đồng loạt bỏ mặc Vương Vân Lai, bay túm tụm về phía túi nhỏ của Tiểu Luyến Luyến!
"Một đám côn trùng như bọn mày, nghĩ mình có thể chạy thoát sao?" Thanh niên áo đen cười lạnh, lập tức phóng ngọn lửa trong lòng bàn tay ra, bao trùm lấy đám Phệ Hồn Trùng đang bỏ chạy!
"Xèo xèo!" Tiếng lửa cháy ghê rợn vang vọng khắp hiện trường!
Chỉ trong chốc lát, đám Phệ Hồn Trùng đã bị thiêu thành tro bụi, chỉ còn lại một con to nhất trong đàn, đang cố gắng vỗ cánh, bay loạng choạng đến bên cạnh Tiểu Luyến Luyến, kêu lên những tiếng "chiu chiu" vô cùng thảm thiết.
Kêu một hồi, nó như mất hết sức lực, rơi thẳng xuống lòng bàn tay nhỏ bé của Tiểu Luyến Luyến, nằm im bất động!
"Tiểu Lục!" Tiểu Luyến Luyến nâng niu, ôm chặt con Phệ Hồn Trùng, đôi mắt long lanh dần đỏ hoe.
"Lộp bộp…." Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má Tiểu Luyến Luyến, nhanh chóng thấm ướt cả mặt đất.
Ngay cả khi bị uy áp thần hồn của Vương Vân Lai trấp áp đến mức khóe miệng chảy máu, cô bé cũng không khóc!
Nhưng bây giờ, cô bé không thể nhịn được nữa!
Đàn bọ nhỏ này không chỉ là món quà đầu tiên Lâm Phong tặng cô bé, mà còn là những người bạn thân thiết, ngày ngày chơi đùa cùng cô bé…
Vậy mà bây giờ, tất cả đều chết hết rồi!
Chỉ còn lại một con! Cũng đang sống dở chết dở!
"Hu hu... chết rồi, chết hết rồi..." Tiểu Luyến Luyến vô cùng đau lòng, nước mắt giàn giụa.
Cảnh tượng này khiến đám người nhà họ Trần không khỏi siết chặt nắm đấm, vừa xót xa vừa cảm thấy bất lực!
Bọn họ vẫn chưa đủ mạnh!
Suốt thời gian qua, bọn họ cứ tưởng mình đã rất mạnh rồi! Ai ngờ, đứng trước mặt những cường giả thần bí kia, bọn họ vẫn yếu ớt đến thế!
Bên kia, sau khi được cứu, Vương Vân Lai thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang thanh niên áo đen, khách sáo nói: "Cảm ơn cậu đã ra tay hỗ trợ! Mà sao cậu cũng đến đây vậy, cậu Nam Cung?"
"Tên Lâm Phong kia giết mấy đệ tử của Phần Cốc bọn tôi, Phần Cốc sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ!” Thanh niên áo đen thản nhiên nói.
Hắn tên là Nam Cung Minh, là cường giả đến từ thế lực lớn Phần Cốc của Linh Giới!
"Hở? Lâm Phong còn giết cả người của Phần Cốc nữa à?" Vương Vân Lai tỏ vẻ ngạc nhiên!
"Hừ! Tên Lâm Phong đó ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì! Lần này không chỉ đắc tội với Phần Cốc bọn tôi, mà còn chọc vào một tổ ong vò vẽ khác! Chẳng qua là tôi đến trước bọn họ một bước thôi!” Nam Cung Minh cười lạnh, kể lại chuyện ở Bí Cảnh Tây Hải cùng sự kiện Thánh Miếu Côn Luân bị diệt môn không lâu trước đó!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất