Lâm Phong cảm nhận được từ bia kiếm một luồng kiếm ý khác hẳn với mình.
Kiếm ý của anh, chú trọng vào lấy giết chế giết, là đạo kiếm giết chóc vô thượng!
Còn kiếm ý trong bia kiếm thì lại bình hòa, như là kiếm đạo của bậc thánh nhân, người có lòng thương sinh linh thiên hạ, xuất kiếm không phải để giết, mà là để cứu giúp.
Giết một người, là để cứu muôn người!
“Không cùng con đường với mình, nhưng trong đó lại có nhiều điều đáng để mình học hỏi.”
“Dù sao thì biển rộng dung nạp trăm sông, người biết học từ tất cả mới là kẻ mạnh.”
Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ, nhắm mắt bắt đầu lĩnh ngộ kiếm đạo.
Và nếu lúc này có người ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện ra
tấm bia kiếm vốn cũ kỹ không ánh sáng, đột nhiên tỏa ra hào quang dịu nhẹ, ánh sáng ấy bao phủ lấy người của Lâm Phong, làm cho cả người anh lơ lửng giữa không trung.
……
Thời gian thấm thoắt trôi, chớp mắt đã ba ngày, bên trong phần mộ của tiên nhân, Lâm Phong vẫn nhắm mắt tĩnh tọa, không có chút dấu hiệu nào tỉnh lại, nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện khí tức trên người anh đã thay đổi hoàn toàn.
Nếu như trước kia Lâm Phong giống như một thanh kiếm sắc bén vừa rút khỏi vỏ, thì bây giờ lại như một thanh kiếm đã được thu về trong vỏ, mọi sự sắc bén, khí thế, đều thu liễm lại, nội ẩn trong thân kiếm!
Ngoài ra, ánh sáng của tấm bia kiếm khổng lồ kia cũng dần dần mờ nhạt đi, trên thân bia mơ hồ xuất hiện vài khe nứt, dường như sẽ vỡ nát bất cứ lúc nào!
......
Ngay lúc Lâm Phong đang ngộ đạo kiếm ý, bên ngoài khe nứt hư không, rất nhiều võ giả từ các thế lực ở Thập Vạn Đại Sơn cũng đã bắt đầu không thể kiên nhẫn chờ thêm.
Bọn họ đã đợi quá lâu, mà khe nứt hư không mãi vẫn chưa có dấu hiệu khép lại, biết đâu đây thật sự là một cơ duyên to lớn trời ban?
“Dược cốc chủ, ông nói ông đã trở về cốc tra cứu cổ tịch, vậy đã tra ra được điều gì chưa?”
Phùng Thiên Luân nhìn Dược Tư Mạc hỏi.
Lời này vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người ở hiện trường ngay lập tức đổ dồn về phía Dược Tư Mạc.
Tuy thực lực của Dược Vương cốc không quá mạnh, nhưng truyền thừa rất lâu đời, trong cốc còn có một số cổ tịch bí ẩn mà người ngoài không thể xem được.
Ba ngày trước, sau khi phát hiện khe nứt này, Dược Tư Mạc đã trở về cốc để tra cứu ngay, và hôm nay mới quay trở lại.
“Dựa theo ghi chép trong cổ tịch, thì vùng Thập Vạn Đại Sơn của chúng ta xưa kia từng là một chiến trường cổ, cho nên tôi suy đoán khe nứt này rất có thể là truyền thừa do một cường giả thời thượng cổ để lại sau khi ra đi.”
Dược Tư Mạc chậm rãi nói.
Nghe vậy, ánh mắt của đám người lập tức đổ dồn về phía khe nứt hư không, ai nấy đều lộ vẻ thèm khát.
Truyền thừa của cường giả thượng cổ?
Đối với bọn họ mà nói, đây quả thực là một sự hấp dẫn to lớn không gì sánh bằng.
Bởi hiện nay thiên hạ đang ngày càng trở nên hỗn loạn, khắp nơi trong cả nước đều xuất hiện nhiều cường giả thần bí, lai lịch không rõ, thực lực cường đại, như những thanh kiếm sắc bén luôn treo lơ lửng trên đầu bọn họ.
Bọn họ buộc phải nhanh chóng tăng cường thực lực, nếu không thì một ngày nào đó có khi chết lúc nào cũng chẳng hay biết!
“Đã là truyền thừa của cường giả thì còn chờ gì nữa, mau vào đi!”
Có người kích động hét lên.
“Đúng đó! Đây chính là một cơ duyên lớn, cho thấy Thập Vạn Đại Sơn của chúng ta sắp quật khởi rồi!”
Lập tức có người gật đầu phụ họa ngay.
“Không được! Dù sao đến hiện tại, tất cả vẫn chỉ là suy đoán của tôi, chưa thể khẳng định là thật.
Nếu mù quáng xông vào, lỡ bị hư không nhiễu loạn nghiền nát thì sao?”
Dược Tư Mạc lắc đầu, ngăn lại.
Ông ấy mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất