Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

 

 Hàn Phi bị đánh bay ra xa, đập mạnh xuống đất, khóe miệng trào ra máu tươi, trông rất thê thảm!  

 

Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người ở hiện trường đều rùng mình, trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ của vị cường giả thần bí kia.  

 

Tấm phù chú đáng sợ này chắc chắn là do vị cường giả thần bí đó ban cho Lư Quảng Tài!  

 

Cũng chính nhờ có người này chống lưng, ông ta mới dám ngang ngược và kiêu ngạo đến thế!  

 

“Không biết lượng sức! Cậu còn tưởng tôi vẫn là tôi của trước kia sao?”  

 

Lư Quảng Tài cười giễu cợt.  

 

Hàn Phi không đáp lại, chỉ đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Dược Tư Mạc đang đứng cách đó không xa.  

 

Trước đây vì có chút liên quan với Lâm Phong, hai người từng có qua lại ngắn ngủi, cho nên trong tình cảnh này, chỉ có Dược Tư Mạc mới có khả năng cứu hắn!  

 

Dược Tư Mạc hiểu rõ ý của Hàn Phi, sau khi do dự một lúc, vẫn bước ra, mỉm cười nói với Lư Quảng Tài: “Thật ra vật sống để thăm dò cũng không nhất thiết phải dùng người, tìm vài con trâu bò là được rồi!”  

 

“Cút!”  

 

Lư Quảng Tài lạnh lùng phun ra một chữ, không nể mặt chút nào!  

 

“Ông…”  

 

Gương mặt Dược Tư Mạc lập tức đỏ bừng vì tức giận!  

 

Ông ấy là thần y tiếng tăm lừng lẫy, mấy chục năm qua đã cứu vô số người, lại là cốc chủ của Dược Vương cốc, nên các cao thủ của các đại thế lực đều kính trọng, khách sáo lễ độ với ông ấy.  

 

Vậy mà hôm nay Dược Tư Mạc vừa mở miệng đã bị người ta kêu “cút”!  

 

“Đồ chó già vô dụng! Ông thật sự tưởng mình là cái thá gì ?”  

 

Lư Quảng Tài nhếch miệng cười khẩy, không chút kiêng dè.  

 

“Lư Quảng Tài, ông nói năng cho cẩn thận!”  

 

Phùng Thiên Luân lạnh giọng lên tiếng: “Dược cốc chủ là người nhân hậu, thử hỏi trong chúng ta có thế lực nào chưa từng được Dược Vương cốc cứu chữa? Ngay cả Thất Tinh Môn của ông, trước đâu cũng từng nhận được ân huệ từ Dược Vương Cốc! Hiện giờ ông lại dám vô lễ như vậy, chẳng phải là vong ân bội nghĩa sao?”  

 

Những người khác nghe vậy thì gật đầu đồng tình.  

 

Bọn họ vốn đã nhìn Lư Quảng Tài không vừa mắt từ lâu, hiện tại thấy Phùng Thiên Luân – môn chủ Thần Vũ Môn đứng ra, đám người kia lập tức không chút do dự mà lên tiếng ủng hộ.  

 

“Vù~”  

 

Lư Quảng Tài mặt không đổi sắc, trực tiếp ném ra một lá phù chú về phía Phùng Thiên Luân.  

 

Phùng Thiên Luân không chỉ là ba của Phùng Mục Thần, mà còn là môn chủ Thần Vũ Môn, thực lực tất nhiên không thể xem thường.  

 

“Hây!”  

 

Ông ta lập tức quát to một tiếng, vận toàn bộ khí lực để muốn cản phá công kích của lá phù.  

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, ông ta đã nhận ra bản thân quá ngây thơ rồi!  

 

Phù chú này sau khi bộc phát tạo ra lực lượng quá mức khủng bố, hoàn toàn không phải thứ mà ông ta có thể chống đỡ được!  

 

“Ầm!!”  

 

Trong một tiếng nổ vang trời, Phùng Thiên Luân cũng giống như Hàn Phi trước đó, bị đánh bay ra ngoài, ngã nặng nề xuống đất, thương thế thê thảm.  

 

“Còn ai nữa?”  

eyJpdiI6IlptZ1Z0ek9UeVRqYk4wQlhyOFpaaFE9PSIsInZhbHVlIjoiQ3ZkMm5NazZ4dVlkYTNUN2RGNCtxdXVMR3NVS213S1wvQU8wMEZEdWwrSjBtcDQxeU1qQzJUYnZuTEw4elhkQlciLCJtYWMiOiI5NTEzZjFhYzY0NjU5NGMwYjY0YTZlYmFlNzFkYmU2YzEzNTJiYzdjMDcyNzFlNTU0MDRlMDgxMjBjOGJmMzQ5In0=
eyJpdiI6IjRFZkJvYUlEUUtRNDMxYWRMNHI1Z1E9PSIsInZhbHVlIjoiUlI3ZEpQY1NkXC9FT0l2RGpodXp4M3hENUw5OEJhZXRFTEVwMG4xYnZoZ3Ywb1prTU9CR2Rwd3p1VkhkWUpXdnpLVjRpZTU1TkU5WGJxcnRyaHlLeENkcElVWVVBTGZsQ2pcLzRWcUpDcHdGaHFNZGZRR1Y2THFkWjBDVHl2Y2E4RnRxXC9uZFAzbG52SUE5NGl2SjZVRlA4NjB6REU4WVwvem5aWWdhWEpycG1uT1F2QkdVN2dTdUVOajllUlpuXC9pZHdsY0Jpa3pLWnkrNWZPMCtZbGo0R21yYU8wT3ErSHdKQXoxbWdJdmpmbDI0PSIsIm1hYyI6IjY2ZmYyY2I4MjczNzZiM2NmMzhhZTM5MWQ3OTYxNGYzZmJiNGEzYTk5ZTdiNGU3MmQzZTAyNTlkNmI2MmY4N2YifQ==

Hiện trường ngay lập tức rơi vào khoảng trầm mặc chết chóc. 

Ads
';
Advertisement