Ngày hôm sau. Trì Châu định đến công ty làm việc, ban đầu anh định để Vân Xu ở nhà nghỉ ngơi, anh sẽ tranh thủ về nhà vào buổi trưa và buổi tối để cùng ăn cơm với cô.

Nhưng Vân Xu không muốn. Cô chỉ cảm thấy an tâm khi ở cạnh Trì Châu. Nếu phải ở nhà một mình, cô sẽ rất buồn tủi, giống như 5 năm về trước, cô đơn tịch mịch vượt qua từng ngày.

“Anh Cả ơi, em không thể ở bên cạnh anh sao?”

Trước vẻ mặt ỉu xìu như sắp khóc đến nơi của Vân Xu, Trì Châu dù cố giữ vẻ trấn định bên ngoài, nhưng hàng phòng tuyến tâm lý trong lòng đã nhanh chóng tan vỡ, anh bắt đầu suy nghĩ biện pháp giải quyết thủ phạm là cô đây.

Việc gọi người đến chăm sóc Vân Xu là bất khả thi, anh hoàn toàn không yên tâm giao cô cho người khác chăm sóc, đặc biệt là khi anh không có mặt ở đó. Nhỡ đâu có kẻ nảy sinh ý đồ xấu thì sao?

Còn việc mang cô theo đến công ty… Trì Châu dù có thể ở bên cạnh Vân Xu cả ngày, nhưng công ty là nơi đông người, anh cũng không thể kiểm soát được hết tất cả mọi người. Trì Châu không muốn Vân Xu phải chịu quá nhiều sự chú ý ở giai đoạn này, điều đó có thể ảnh hưởng đến trạng thái tâm lý vốn còn yếu ớt của cô.

Là một người đàn ông trưởng thành, anh quá hiểu rõ vẻ đẹp của Xu Xu có sức sát thương lớn đến mức nào, và vẻ đẹp ấy sẽ thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của các thanh niên tài tuấn lẫn các bậc trưởng bối.

“Xu Xu này, không phải là anh không muốn mang em đến công ty cùng, chỉ là ở công ty có quá nhiều người, anh lo lắng em sẽ bị tổn thương thôi.”

Vân Xu hiểu Trì Châu là đang lo lắng cho mình, vội vàng đảm bảo: “Em sẽ chỉ ngoan ngoãn ở trong văn phòng của anh thôi, sẽ không đi đâu lung tung hết. Anh đi làm thì em cũng đi làm, anh tan ca thì em cũng tan ca, như vậy được không anh Cả?”

Trái tim Trì Châu khẽ lung lay. Trước kia, anh thường xuyên nghỉ lại ở công ty để làm việc, trong văn phòng cũng có phòng nghỉ riêng. Với tính cách an tĩnh của Xu Xu, việc cô ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ chắc chắn sẽ không thành vấn đề.

Để phòng ngừa vạn nhất, Trì Châu vẫn hỏi lại một lần nữa: “Em có thể đảm bảo sẽ không chạy lung tung chứ?”

“Em đảm bảo ạ.” Cô chỉ đơn giản là muốn được ở bên cạnh Trì Châu, ngoài Trì Châu ra, cô không hề hứng thú với bất kỳ ai khác.

Trì Châu cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Trước khi rời khỏi đến công ty, anh nhắn cho thư ký Đổng một tin, dặn dò đối phương chuẩn bị một vài món đồ giải khuây trong phòng nghỉ.

Khi Trì Châu và Vân Xu cùng nhau xuất hiện ở sảnh dướilầu công ty, cả hai gần như thu hút mọi ánh mắt của những người có mặt ở đó.

Đây… đây chẳng phải là Trì tổng sao?!

eyJpdiI6IkgxXC9HUlwvVXJnRGFxN3E4YTQ4SHFwQT09IiwidmFsdWUiOiJaNWZYUE84K2NKUXBERlBtTmFENVJpbGgxNkF4WUc2cFFkU1F4XC96cVcyWG01S1N2dnErS1dLTTY5QlAwdkFYNDd0QjNMYWZ4K3dLQjUxbVwvZUY5YWF2dVVzMVpvZEVZYXl5bjlJOEk5eFwvMHk5RFMzb3h0bkloR0x0bks3MW5oZzZnREcrQnJSMnM4dHBqYVwvVzkydnEyaDh1ZXliVlJwa1ljaFh6blhZMjBTZlwvelhTWTV6UU13WDVBQ1ZZS2ZhT0t2MUNSa2hZWERmTzliWTVxMTZ5SVp3ZG1qNklrczcwUkxXZmdjUlBhWXlvcTFUOFdhSEZYWDdiYkJLakdjYUpzejBPdHV3N3BXYzRpaXY3a1RLZmRIcnVZcUZCbTRHSmQ2dnhWUG5BcDJxemtKcjQ1NHpYYldJOU9KaWdXUVBia2lJNkNDZnYzY1lSWWl2S0Y0VDNzeGtiYkRhTm8xUFwvY3oycnJyZU1ucXdiYUUzUk9MTTdEaXF3aUxVUm8yZHlBZGNiczh0K281bjJYNkV4S0JcLzQ2UENEQVNUSVJlSXJSODN1cGdwOFE0MGRyK25mM09vTng3a1wvdzNKQmlPMnlPV0s4d2lcL3hoNlRSK3F4NGU1UTBaUT09IiwibWFjIjoiNzQ0NjRhZjYzMDA3OWYzZGIxZDg4ZmVhOWNjNTZkNzVlOGRhNzdhMWVjNDE1ZTFiN2YxMDFjNWU4ZmE3NzIxYSJ9
eyJpdiI6InA0MDMwUVBGajdJNm1BSmNBdWZ5VEE9PSIsInZhbHVlIjoiVkNSQm1jbWorV3hZSndhc1RkV3V3TTdPTnBEbjJ5UjlNeHJnc0VlZE50WFJMMkFEZFZvUTJqOVJZTG9xYm9JTUNGNVVDeFN6cmREK1hUK1lIekJNRVF2bGw0NjNxXC9XcWMrOHdUajdPRHg1blI4QmZ4cW5HK0VlMUZaYnVNajU5VkpKNTdFa09KcDBKZk1lVG1oT1lZelVuZzBKVm5KYUZUcWhwZndpcWlKZzlpNWtvM1ZpK3IxSnpwN3lFOERXRGZUd3JlWmhqY0RqVERyZVF3UmtONjZRdHRNdEd0SlRqOVFvbmxxODBDQmhtcE1OUm15TGorOXFOdHYyZUxxRW85b3Njc3NiMTFUeTdQejQ5dlJYT1luTlwvRnZIa1wvYkxSTkFFaStiVWJRUlwvNGUrNTV5YnRhNkVrR1FJSTkycTFvb3BjXC9JR2FhWUVpWUlUSkk1XC93dXdqNnBlOCswNmVRUElTNXVHYnVRZUFhSVl0UVFHeks4R3Y5WVwvQzJcL0NOUkg1a21UeE1zN2pmTW9wbmFhSXdUQXlMVTVyeFpHQjkxYzUwSEpjMTZ0eUFNSGRxZ0l2YVBlcTRrajV6Y29FQmpOUUF3VklNOTRhWlRGT0xUazl5SStIc0VKa2xLSHlaVWdCQUtyTlhPNE1pSnlWR2E1WExXYk9RMXdnUWhoYWFQUlI2Q0UxNTZGOGpBMSs5ekQ1Sk1FWjdkTHJWeTVVcGFkZ2RLNnFZSGczdUZybWZxam53MHRsdEs1QVVXVjBmcldNMlEwK3JBcEFoNWo3VlBsR0Q2MFhYVkdVTlRqQStWWXpaV0lFVW5nUnBvNlBtT2tpWDZITERTWk5KamFaVW5JNktCOVwvZFNGcnJjUWJ1RE1qQlAwbTZ1QzlkOGpNcDV6K0tDcjRTWlwva1dXNnZNbDlNNlFTSGRhdlVnQ095N1wvZUdsUGlwZGRVZWFNd01Jd2VwYTlCRXVsTWF4bEVBa3FtV3ptK2R0OTNmQXlUbzB1ZjVSQzBVdnJBWTZwbWJqSGlLTU9VbjFWb0tidzNPMUFVaFlDTnpDY25YRG1DSGpwQ045cVdWZVwvT2VjQVBlOVZrOVwvOURGdmtWN2x6cnJUM2lNWTJhc1dhNENwWDZkR3VVeHFNQTI1NStYZHpTazIxZXVpUlQ2a24waGI5VDBYcVFxSnVaZ0FPR1RMdkdXc3c3c0NxS3RlNXVYK0t6c3lRWW9MeURJSUxKRTIxNlwvQnpXQjdva2VSSkg5N3NsSjhXc05FQlJ4SURLbzU0UkRCdHdwWkJkeHFUUUsrU3lIc2hXMWMwN21OVG1JZ3V0KzM5RFFjSUptS09CeTVuN1NDR2liSURKem95VzJUeGVCQ1ZCejFSVnVTUzdXSHUwbml3M1ZhV05WakFWaXBabWRSOXE2cXM0THhMc0UxMD0iLCJtYWMiOiIxMDdlNWI0ZDdhMmRiYzY3NzlmNjU2NzM4NjU3YzQ4M2FiZDlhNTQ4YzUxMWUzMzliMDBiMGE4YTA1NzM1MDE0In0=

Công nhân viên trong công ty vẫn thường lén lút nóisau lưng rằng, bị Trì tổng mắng cho một trận, khả năng chịu đựng của trái tim cứ thế mà tăng vọt lên, có thể nói là bậc thầy mày dũa tâm lý thực thụ.

Ads
';
Advertisement