Y Hạo Ngôn chờ đợi đến mất kiên nhẫn, thẳng thừng kéo tay Trì Tiêu Tiêu bước vào tiệm bánh kem. Anh ta quyết định sẽ gọi Vân Xu ra một chỗ, với tư cách là vị hôn thê của Trì Tiêu Tiêu sẽ chính thức tuyên bố lập trường của mình. Chỉ cần Vân Xu đồng ý, thư ký Lữ chắc chắn không thể phớt lờ ý nguyện của cô.

"Biết đâu cô ta đang mong chúng ta đến tận cửa đấy." Y Hạo Ngôn lầm bầm, tự trấn an bản thân.

Trì Tiêu Tiêu bước theo sau vị hôn phu, bàn tay vô thức siết chặt chiếc túi xách. Cô đã trao đổi cuộc đời với người con gái này, ý thức được rõ ràng điều đó khiến Trì Tiêu Tiêu không khỏi căng thẳng.

Người con gái nọ đang quay lưng về phía họ, khoác trên mình chiếc áo gió dáng ôm màu xanh nhạt. Trì Tiêu Tiêu nhanh mắt nhận ra họa tiết nhỏ trên áo - dấu hiệu thiết kế đặc trưng của một nhà thiết kế hàng đầu. Mọi thiết kế từ tay ông đều mang dấu hiệu này, và mỗi chiếc áo đều là độc nhất vô nhị.

Ngay cả Trì Tiêu Tiêu cũng chỉ sở hữu một chiếc, và phải đặt hàng từ rất lâu mới có được. Vân Xu, vậy mà lại mặc một thiết kế như vậy trong một thời gian ngắn ngủi.

Trì Tiêu Tiêu cảm thấy chua chát và ghen tị.

Một lần nữa, cô cảm nhận sâu sắc sự khác biệt mà Trì Châu đối đãi với mình và Vân Xu.

Trì Tiêu Tiêu không hề hay biết, chiếc áo gió này không phải công lao của Trì Châu, mà là Quý Thừa Tu nhờ nhà thiết kế kia thiết kế riêng cho Vân Xu. Mẹ của Quý Thừa Tu và nhà thiết kế đó vốn là bạn thân thiết.

[Không thể để tình hình xấu đi nữa, nếu không vị trí của mình trong lòng Trì Châu sẽ không còn nữa.] Trì Tiêu Tiêu âm thầm hít sâu, chuẩn bị tâm lý thật tốt. Cô bước lên một bước, cất giọng: 

"Vân Xu, xin chào."

"Tôi là Trì Tiêu Tiêu, chắc cô biết tôi. Cô có thể dành chút thời gian cho tôi không? Tôi có chuyện muốn thương lượng với cô." Cô tin rằng mình đã rất lịch sự, Vân Xu không có lý do gì để từ chối.

Vân Xu vừa nhận lấy chiếc bánh kem đã được đóng gói cẩn thận, liền nghe thấy có người gọi mình. Cô xách theo chiếc bánh, theo bản năng quay đầu lại.

Đồng tử cô giãn ra đột ngột.

Gương mặt kia, gương mặt kia ——.

Mọi âm thanh xung quanh bỗng chốc biến mất, ký ức kinh hoàng như một con quái thú hung tợn phá tan xiềng xích, lao thẳng đến, nghiền nát gặm nhấm xương tủy cô.

"Lạch cạch!"

Chiếc bánh kem nhỏ xinh vừa mới được gói ghém cẩn thận rơi khỏi tay, vỡ tan trên sàn nhà. Lớp kem bơ nhạt màu bị vấy bẩn, những quả anh đào mọng nước lăn lóc đến góc tường.

Thư ký Lữ vừa thanh toán xong, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì phát hiện Vân Xu có vẻ không ổn.

Dù không nhìn rõ biểu cảm sau lớp trang điểm dày cộm, nhưng chỉ cần nhìn động tác cũng đủ đoán được cảm xúc. Người con gái trang điểm kín mít đang vòng tay ôm chặt lấy ngực, vô thức lùi về sau, tư thế phòng bị cực đoan. Không biết có phải ảo giác không, thư ký Lữ nhận thấy Vân Xu còn đang run rẩy.

"Không xong rồi!"

Trì tổng đã dặn dò, tuyệt đối không được để Vân Xu tiểu thư bị kích thích. Trạng thái này chắc chắn là do bị kích thích quá mức.

Vân Xu hoảng loạn đánh rơi bánh kem.

Phản ứng của Vân Xu khiến Trì Tiêu Tiêu đứng hình tại chỗ, "Cô đây là ——."

Lời còn chưa dứt, Vân Xu đã lướt qua cô, loạng choạng lao ra khỏi cửa tiệm. Vai Trì Tiêu Tiêu bị va mạnh đến suýt mất thăng bằng, may mà Y Hạo Ngôn kịp thời đỡ lấy.

"Con nhỏ đó bị bệnh à, cố ý đ.â.m vào em." Y Hạo Ngôn lập tức nổi giận: "Không được, anh phải hỏi cho ra nhẽ cô ta có ý gì!"

Nói rồi, anh ta định đuổi theo.

Thư ký Lữ không để ý đến họ. Ngay khi Vân Xu lao ra ngoài, cô đã vừa gọi điện thoại báo cáo tình hình cho cấp trên, vừa vội vã đuổi theo.

Trong lòng cô cầu trời khấn phật, hy vọng Vân Xu ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

Vân Xu lao ra khỏi tiệm bánh kem chưa được bao xa thì va phải một nam sinh viên đang đeo cặp sách. Lần này va chạm mạnh hơn, cô ngã ngồi xuống mặt đất xi măng lạnh lẽo. Kính râm và khẩu trang không biết văng đi đâu mất.

Nếu là ngày thường, Vân Xu chắc chắn sẽ lập tức tìm đồ đạc của mình. Nhưng lúc này, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất - rời xa gương mặt kia, rời xa người đó.

Thoát khỏi bóng ma ám ảnh cô suốt cả thời niên thiếu.

Nam sinh viên thân thể cường tráng không bị ngã, chỉ là chỗ bị va chạm đau nhức vô cùng, không khỏi nhăn nhó. Cậu ta vừa định mở miệng chất vấn, liền thấy người con gái trước mặt đang cúi đầu, như thể đau đớn tột cùng, bất động.

[Đừng có gây ra hậu quả xấu gì, đây đâu phải lỗi của mình.] cậu ta nghĩ thầm.

Lời trách móc định thốt ra liền đổi thành giọng quan tâm: "Tiểu tỷ tỷ, chị không sao chứ?"

Người con gái dường như nghe thấy tiếng cậu hỏi, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Trong khoảnh khắc đó, biểu cảm của nam sinh viên cứng đờ, và cả những người xung quanh cũng bị thu hút bởi cảnh tượng này.

Thời gian như thể bị đóng băng.

Gương mặt ấy tựa như được Thượng Đế tỉ mỉ phác họa, tràn đầy tình yêu và sự tinh tế. Mỗi đường nét đều hoàn hảo đến khó tin. Ánh nắng dịu dàng dừng lại trên người cô, biểu cảm mờ mịt của cô hệt như một nữ thần lạc bước xuống trần gian.

eyJpdiI6IkhzUDFKXC9qWHlTSW5mcGNPbWpPRERRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5pbnd5T0tPc2dublwvcUcxOEE2VzA5bnptVWx2Wkd0K2x5YXQzTCtcL2VuNXNzOTRjR3RhdWh5MEtlVERyeFwveDJPWUxIMFZqY1Q2ZEpiM3J4WUdjWDZCbUNMN0hrdUNHd2M1ZEF2amdZTkFxVXpuNGdNYU0wdkhFQnBoNStDUFJDelpaeVFnUUp2eWc3TDUxQ2R5TGlLdDVJZUlBSlRQRFlCREp2UVBTZmFYcVRFcXkrYm1SQUZmUmlUSlFTTUFWZ2k1dUpwQWQ1R1JYeG9YV3J1TGxGcW1OUmkxcE13SlltcStoa0FtenNEYTJcL2pzRDNVaTBiMk85ZU1UYWcrVmpjWXhhMmhoT1o0TzlSNDd0S21ISTdhbm5ZQ0VcL1V2MjdvcVJjWFNvMytRU0hLRk1FbkNYYzZXMkpiWVhCeGo2cU4iLCJtYWMiOiI2ZTI1MGEwNmI0OGEyMTBlODZiODQ5ZTYzYWFiYmE0MGM3NTFhYmJjMTdlZDg1MmI1NjlkZGU3ZDdkMjVhOWJhIn0=
eyJpdiI6IjdSMHk5a2tMczdLOUZ4aWdmamx6ZWc9PSIsInZhbHVlIjoiY0l1bGJIck12QmNINjVcLzZpSzd6Z21WSlwvdURVbWNKSVBjQUJwRDZoaFNDNzd1elRraVJjbnRWQzVycVBhY0xSaTNEdEtoVFd6akFEYk43MGplczA0THlTODFDNnR2V0ZcL1RNMVRlK2VUZk9iTU5pUXQzWWVSSXQ3VVVLOXhwc2J5N3UzUHozcWN3WGkzY1BXMWxDVnFMZk5JSEE5TlVGUERLaDVWVjZHbUtORXNGSDBlbTQwOExXV2daRDE4MnlQb3hYQnFBTEczdVVtZlg4Q2Y1S2RJOGJkMFFqWklmRXhXOWt0dDNJN2w5RitoajYrWjdmMnNKKzRqTzZ1THhueGxEcFFMOFwvS3c2enJtM0thYXo3STNyVGsyN0pFbGZPdGRrM1JvQmJsWFBQWkEzTkNuQ2g0aEFBSWlTQ2ZpVEZJUkRFTEtzaGlXaWNxMFNQUVhpRlwvcjJqUlVQY1k3K0R3UDhQV3JGOHRlQlhJMllyNStUTk41TlEzQjRQN1JWeGthNWJORTcyQ3lsXC9cLzBTXC85XC9leGcxUVdVcjJhS2t6NFloUFwvNTByYWw2aDVKN2dINGE4UWxNeVwvSjUxMXZzZ0dmRWVCUFdcL1BpeWd6QmhLMzg5b2tSRVwvYWZqb0xtMGxDMjFJRmxRVGV1YW9EK3JIU1F3YWpJZjRSMWN0dWpDdjk4ZnY0WjNPcGFtVFJqNjVORkZPVUdGb2RiZFBkWU50VUg0c3J3dUdyTGc3aCt1b29PR3RRSFNJaE1jMk9cL0VQUnJpVXkrUFJBeHFKcG5wQWNranZvVmV1N2t4Qmd2M1JtckNia0MyTXRtcDhPM0ZrWWFxYTl3NEd6aVQ3bWhwWFZDQWl5cGJJNW9UVnVTR3NldVFvYXF2Zz09IiwibWFjIjoiMzBhMmI3YWYyZDM2ZTYwODdlYzg0YTU4ODczMThlODlhYWM3NGMyZGQwYTU1YjAzOTZkZmYzMGRmNTM4MTBjOCJ9

"Vân Xu, đừng tưởng rằng có Trì Châu che chở thì muốn làm gì cũng được." Y Hạo Ngôn lạnh lùng nói: "Xin lỗi Tiêu Tiêu đi!"

Ads
';
Advertisement