Ngày hôm sau, tập đoàn Trì Thị.

Thư ký Đổng báo cáo với Trì Châu tình hình xử lý sự cố: “...Video gốc nằm trong tay một blogger ẩm thực. Cô ấy tình cờ quay được toàn bộ sự việc, sau khi chúng ta rời đi thì đăng tải lên mạng. Hôm qua bộ phận truyền thông đã liên hệ với cô ấy, cô ấy đã xin lỗi và lập tức gỡ video xuống.”

“Những video bị truyền lại, chúng ta cũng đã gọi điện thoại liên hệ từng người phụ trách, cơ bản đã xử lý sạch sẽ các video lan truyền trên mạng.”

Những video đã bị tải xuống thì họ không còn cách nào, không thể lần theo đường dây mạng để yêu cầu người dùng xóa bỏ.

Trì Châu biết đây là kết quả tốt nhất ở thời điểm hiện tại. Tiếp theo cần phải cẩn thận chú ý đến các kênh thông tin, trạng thái của Vân Xu hiện giờ không thể bị kích thích, anh không cho phép bất cứ sơ suất nào xảy ra.

“Cử người tiếp tục theo dõi tình hình trên mạng, có bất cứ vấn đề gì thì báo cáo kịp thời.”

“Vâng.”

Thư ký Đổng đóng cửa văn phòng, phía sau cánh cửa là vô số ánh mắt như có như không dõi theo. Anh biết mọi người đều muốn tận mắt gặp mặt em gái của Trì Châu, vị mỹ nhân xuất hiện trong video kia. Đáng tiếc, Trì Châu sẽ không cho bất cứ ai cơ hội đó.

Còn anh, chỉ có thể đứng sau lưng Trì Châu, cố gắng làm nhiều hơn một chút cho Vân Xu, dọn sạch những chướng ngại vật cản đường cô.

Sau khi thư ký Đổng rời đi, nhân viên tập đoàn Trì Thị vẫn còn thất thần.

“Vị kia thật sự là tiểu thư Vân Xu mà chúng ta vẫn gặp mỗi ngày sao? Đến giờ tôi vẫn không dám tin.” Một người ngập ngừng hỏi.

“Chính là cô ấy.” Người ngồi bên cạnh ngữ khí hoảng hốt đáp.

Thực ra trong lòng mọi người đã sớm xác định, dù sao thì thư ký Lữ trong video cũng là người thật việc thật. Họ chỉ là không thể tin được, một đại mỹ nhân như vậy đã từng làm việc chung một tòa nhà với họ, còn từng chào hỏi họ.

Cứ như một giấc mơ vậy. Giá mà sớm biết, dù phải đối mặt với ánh mắt tử thần của đại ma vương Trì Châu, họ cũng muốn tiếp cận cô ấy nhiều hơn một chút. Vô số người âm thầm nghiến răng tiếc nuối.

Trong văn phòng, Trì Châu hồi tưởng lại tình cảnh ngày hôm qua.

“Tiểu thư Vân Xu giấu kín trong lòng nỗi đau mà không ai có thể chạm đến. Ban đầu tôi định từng bước dẫn dắt cô ấy thoát khỏibóng ma, chủ động nói ra trải nghiệm thời niên thiếu.”

“Trì tiên sinh, ngài là người tiểu thư Vân Xu tin tưởng và ỷ lại nhất. Với sự giúp đỡ của ngài, cô ấy nhất định có thể dũng cảm đối mặt với quá khứ. Chỉ là không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.” 

Bác sĩ tâm lý thở dài nói: “May mắn là tình hình chưa đến mức quá tệ. Tôi vừa nói chuyện với tiểu thư Vân Xu, cảm xúc của cô ấy đã tạm thời ổn định lại.”

“Trước mắt chỉ có thể thông qua việc ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn, cho cô ấy thêm cảm giác an toàn.”

“Không chỉ có ngài.” Ánh mắt bà chuyển sang người bên cạnh: “Còn có Quý tiên sinh nữa. Anh ấy xuất hiện đúng thời điểm mấu chốt, tiểu thư Vân Xu hiện tại cũng rất ỷ lại anh ấy.”

Trì Châu trầm giọng nói: “Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ.”

eyJpdiI6IlkrK0c3Q0hFZDVUUzhsTmhPR1RcL2hnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IllCU2NvM29RZzRaWTJHZkpjR3pHSWFiSUlSK0o0SWxsc0hpVE04dnB2VDFXSXI5KzhYYUhleEJJd09WcXdDREU0T2dsa28wdmV0bzhXdHpqUkhpRFh6WDFSOEI2YXlzbTlYdjhqWE9oK1EyalhyNlBObUdmd3ZiQUVNK1c0a0JzSkJTYUdMeHl3QTFsZzc3M1ZmQUhEMHV2a2NURk0zaWJxcUNRXC80VHhRRzlDNDRjenBYckI4UmFlekVZUjVNRk9MR2kwaER0M1VaTjJSeFozR0JCNW5BNzdEc1FUU25yRnJ1d3QyTkJaQ3l1TXNhYUV5VHRYVE00ZWJENGdRNG5mUW5XSkt2SVhqVUFsaEFZK2dcLzdsNG9SWXRhUXVqS1BHTHFzdjlzbXROYVo5QVdaTjJPTTVcL2RPMnhiTVwvTVwvUHl2dU9zWGxid3JURzdmS1FcL3k5T1wvT2VrYzRoTHN6elBaZjNRd0dXeXZwODRvaDhrb1NwUWp4ZjlYSjUxTlRFOWRyU0RKR3FBdWVcLzhjZXc1M05JcHVEMmlUZG5aczJBeW16S3duZHhvVmRLK2xhRFREVnhtd3lQV2gzMENNM0trQ2JoUXdPS3VQYnEyQTRBcjF4S0x1VnVMWnZZY2ZoV1RyOFdhbXloWUtuZnF5SlpqMVRxMTFDSFg0eE5LODJjYXYyZzVTWWQ5ZGtwZ3pIRmpNeGR3N2tBQ1pJN2VjQTdWYis2OWRXV0Z5bFZuMHJ4R2ZnbDVqZGtURkdLUUNZb2M3eHNROVM5dklWenNsZlZrSHJhTzVlam5iQ2VuVFFOdzBLN2FiS2ZQWndhUjc5Z0tNK1dhZkRXY3pzMGJ2SGwyQ0VlXC9qa1BOeGdobXpwWGgrdDNJc3dmV0R3N1hcL3gxUW5LU1NSK05KQ0RYZXk1ejNVVDJPNGl2VXZNcnFwcUZNOVNPVlFRKzQ1TWF0NyswQ01XQVVsNkUzNjZSOXduTTlDNTVVbmtURFNYeWpcL3h0Z1BrRmxucEtIVDhGS0hHREVZWU9laXdPYnNXWjNUejRxd0NmT3FLY2dWOFZ6WU1hVWtOeDdTenQ1VG11YXltRlRGK2JRRWJLTkJmNXV5cFRLdlh5dTc1Nk1PWjRlVitLU0NLOTNGYW94RnFtY1BcL0RHNEx0NlpVa3hDNE5OVEhiVmxFWnlRSVJCUDI0b1RjSUxucTNwbzBjeE90cGtaUlU1M0dGalwvUnpiaUhTQTdqQmJQS3oxQ3NiU0t3bSs1cWlYV1wvcHNiM25QUFpCbkJVS1gwb3hhMkMwYXZKMUxBdyt6Zk5RZ1JPb01FTStLNkJFZjM4OU0xaElaMnMxMD0iLCJtYWMiOiJhZjVhYmEwMTdhMTMxY2E3OWNmNDc0NjUxODgxNTBhYTBiNjlhOTBlMzM4MmQ0M2VjY2Q4YTkyY2NlMzZiZjk5In0=
eyJpdiI6IkdUQnJjRjA3RXJ2bVlNS0dsK2puUGc9PSIsInZhbHVlIjoiU2I2RncrRG5pQ2ZqeVFleVhDSkdSVzg5eXpCMDBjOVpsWVFyMkU0SVwvRFNEdUNPT1VOOTRYZnJlXC9QNFBhQ09FdjRvZm92S1NpcWo0eU94cytHc1YybU1aQjZzWE5CY1dLdjIySEE4ZWswclhFcUk5V0xHRG5MN0w2TG9uUjAwYTljUDBCZ0tKRTd5bEpBdlZ5dytyUXJhQkFiY24wbDBLY2Q0a1JUcG10QkxoQ3RDeW5DTHpoTkMwczlwSHlQa29wT3R6TTcwcHk3eUZYSzU3OFo0OThaXC9SSVZBbGZzbmNWSms1OFc1M3dLblFJR1BMVWZzNUppOFVMN3NEODBvVUZzXC9RSmJYaGhNdTlJSXY2aTdyUXRxRjN3T2p2SWx3b2tXWmVCUnRNdHN6Q28yY2ZmOWh3UGhQSDl6N3ora0pPSnhKWkJzTmJNTWFjc3ArcFlNMU5YMG1rVm9rSk0wbllmczR2eWJYSWRcL0dKaFc1TE1RY0pWc3RLRjRZeTBqclh0R1wvcjlScGpuUGM2allETFhZbEdoMG40VzljdHpFcFlHcFRMK1dCTlN5TT0iLCJtYWMiOiI0NzkxNTk2YWYyYjBkN2M1NGZjYjk2ZmQyMTMxZTk2MGE2ODhhNzk2MDU1ZDI3ODIwZjkwNWI0YTUxMjU3NTFmIn0=

Quý Thừa Tu tiễn bác sĩ tâm lý xong quay lại, thấy Trì Châu ngồi trên sofa, điện thoại không ngừng rung, có người kiên trì gọi đến, nhưng anh lại phớt lờ.

Ads
';
Advertisement