Thực tế là, ngay cả khi không có chuyện của Trì Hiền, Vân Xu cũng đã rất bài xích Trì gia rồi. Nhận ra điều này, trong những cuộc trò chuyện hằng ngày, Trì Châu luôn tránh nhắc đến những người nhà họ Trì.
“Vân Xu không về Trì gia, nhưng con bé vẫn là em gái của con.” Trì Châu nói: “Con sẽ cho con bé mọi thứ tốt đẹp nhất, em ấy sẽ sống vui vẻ hạnh phúc bên cạnh con.”
Anh dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: “Nếu mọi người cứ muốn hỏi dựa vào cái gì, thì con xin trả lời, dựa vào việc Vân Xu chỉ xem con là người thân duy nhất của em ấy, con bé chỉ tin tưởng con.”
Có lẽ bây giờ, trong lòng Vân Xu còn có thêm cả Quý Thừa Tu nữa, nhưng chuyện này thì không cần phải nói ra.
Ông Trì thở dài. Ông vẫn hy vọng Vân Xu có thể sớm quay về Trì gia, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Trì Châu, có lẽ chuyện này không dễ dàng. Ông đành lùi một bước, tính toán từ từ: “Vậy thì trước mắt, hãy để chúng ta gặp Vân Xu một lần đã.”
Ông Trì cho rằng yêu cầu này không hề quá đáng, gặp mặt con gái ruột, đó là quyền lợi chính đáng của cha mẹ.
Nào ngờ, Trì Châu lại trầm mặc. Anh suy nghĩ trong giây lát, rồi mới trả lời: “Để con hỏi ý kiến của Xu Xu trước đã. Nếu em ấy không muốn, thì việc gặp mặt này sẽ không thể thực hiện được.”
Người nhà họ Trì không thể tin vào tai mình. Nhưng Trì Châu đã nói những gì cần nói, anh quay người rời đi, Vân Xu vẫn còn ở nhà chờ anh.
Trì Hiền trừng mắt nhìn bóng lưng anh Cả khuất dần, rốt cuộc là họ đến cả cơ hội gặp mặt Vân Xu cũng không có sao? Anh Cả không khỏi quá bá đạo rồi.
Nhưng anh không thể không thừa nhận, anh Cả nói đúng. Vị trí của ba người họ trong lòng Vân Xu còn xa mới sánh bằng một mình Trì Châu.
“Hỏng bét rồi.” Một lúc lâu sau, tiếng thở dài nặng nề của bà Trì vang lên, đầy bất lực và buồn bã.
…
Khi Trì Châu về đến nhà, Quý Thừa Tu đang ở bên cạnh Vân Xu. Gương mặt cô vẫn còn hơi tái nhợt, mái tóc đen dài mềm mại xõa tung trên vai, đẹp tựa như áng mây mù giăng trên núi, hư ảo m.ô.n.g lung, khiến lòng người xao động.
Nhưng ẩn sâu trong vẻ đẹp ấy là một nỗi u sầu man mác, khiến người ta chỉ hận không thể tiến lên, tự tay xua tan đi nét buồn vương trên mày cô.
Trái tim Trì Châu khẽ thắt lại. Tình trạng của em gái vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu ngày hôm đó anh luôn ở bên cạnh em ấy thì tốt rồi.
Quý Thừa Tu và Vân Xu đang ngồi trên sofa ở phòng khách. Nghe tiếng Trì Châu mở cửa, cả hai đều ngẩng lên nhìn.
“Anh Cả, anh về rồi.” Vân Xu tự nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, nụ cười ấy tựa như ánh trăng xua tan màn mây đen, xua tan đi vẻ u sầu trên gương mặt, đẹp đến nao lòng.
Hai người còn lại trong phòng đều ngẩn ngơ trong giây lát. Vẻ đẹp của Vân Xu, dù là ai, dù đã chiêm ngưỡng bao nhiêu lần, vẫn luôn khiến người ta phải kinh ngạc và rung động.
Trì Châu thuần thục dang tay ôm lấy em gái, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, rồi gật đầu chào Quý Thừa Tu.
Quý Thừa Tu một tay cầm d.a.o gọt hoa quả, tay còn lại cầm quả táo đã gọt được một nửa, vẻ mặt bất đắc dĩ. Đúng là đồ vô lương tâm, vừa nãy còn “anh Quý” ngọt xớt, Trì Châu vừa về, anh ta đã bị bỏ xó ngay lập tức.
Thôi vậy, ai bảo anh cam tâm tình nguyện chứ.
Sao có thể không sợ hãi được chứ, Trì Châu vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ Vân Xu cuộn tròn người lại trong vô thức khi ngủ, nỗi đau khổ đã khắc sâu vào ký ức của em gái rồi. Em ấy chỉ là không muốn anh phải lo lắng thêm nên mới nói vậy thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất