Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Gần đến chạng vạng tối, Thủy Lang dẫn theo ba cô bé lại đi tới trong thôn..

 

Bà lão đã đợi sẵn ở cổng từ lâu. Thấy chiếc xe hơi chạy tới, bà vội đưa tay ra hiệu dừng lại: "Lăng nhi, tối nay về nhà ăn cơm đi, chú của cháu biết cháu về, đã đặc biệt từ trường học ở công xã chạy về rồi."

 

"Nhà nấu gì vậy?"

 

"Có thịt! Thịt heo! Chú của cháu đặc biệt mua thịt từ công xã mang về."

 

Xe hơi rẽ vào sân gạch lớn trước cổng, đám người trưởng thôn và Trịnh Đại Trụ cố tình đến chờ đều tỏ vẻ thất vọng.

 

Bà Khương đầy vẻ đắc ý dẫn một lớn ba nhỏ đi vào trong nhà, giống như vừa đánh thắng một trận lớn.

 

“Lang Lang, đói bụng rồi phải không? Ăn quả quýt lót dạ đi." Bà lão lấy ra một quả quýt nhưng không chia phần cho ba cô bé.

 

Bà ta còn chưa đủ ăn, làm gì có chuyện cho con gái nhà người ta!

 

"Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha." Thủy Lang nhận lấy quả quýt, hơi hất cằm về phía bà lão: "Gọi bà đi."

 

Ba cô bé đồng thanh nói: "Bà ạ."

 

Bà lão: "?"

 

Nhà họ Ô và nhà họ Trịnh chẳng dính dáng chút họ hàng nào cả.

 

Thủy Lang bóc vỏ quả quýt, chia một nửa cho ba cô bé, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm bà lão: "Phản ứng chút đi."

 

Bà lão khựng lại, trả lời một tiếng: "Ừ."

 

"Ý tôi là quà gặp mặt." Thủy Lang ngồi xuống ghế bên cạnh: "Lần đầu gặp mặt, các cháu gọi bà, chẳng lẽ bà không cho đám tiểu bối chút quà gặp mặt sao?"

 

"Lần đầu?" Bà lão suýt chút nữa bật cười ra tiếng: "Lúc ba của chúng nó còn bé, bà còn nhìn thấy anh ta cởi truồng, đừng nói là chúng nó, còn bảo lần đầu gặp mặt."

 

"Theo quan hệ sau khi tôi kết hôn, gặp người bà yêu thương tôi nhất, xét theo mối quan hệ họ hàng này thì đây là lần đầu gặp mặt chính thức." Thủy Lang nhìn ra cửa, nơi một đám người tò mò đang đứng hóng chuyện: "Chút thể diện này, chẳng lẽ bà không muốn giữ cho tôi sao?"

 

Bà lão: "..."

 

Ở trên trên thành phố bị con trai lừa tiền, bà ta mới vội vã quay về quê trong đêm.

Không ngờ, vừa về quê lại đụng phải cô cháu gái lớn!

 

Bà ta nghĩ, ở tuổi này, tích cóp được chút tiền đâu dễ dàng gì. Vậy mà hết người này đến người khác chỉ nhăm nhe túi tiền của bà!

 

Con trai lớn có thể không cho bà ta một xu nào nhưng cả đời vẫn là con trai của bà ta.

 

Cháu gái lớn thì không giống vậy. Dù bà ta luôn miệng nói rằng Lăng Nhi là đứa gần gũi với mình nhất nhưng ngay cả chính bà cũng không tin điều đó. Từ bé đến lớn, số lần bà ta bế cháu gái lớn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chưa bao giờ thân thiết. Cho nên nếu như bây giờ bà ta không cho tiền, sau này khi Thủy Lang nhận được phần tài sản nhà nước trả lại, cô sẽ có lý do chính đáng để không cho người bà nội này một đồng nào.

 

Đây rõ ràng là một cái bẫy!

 

Bọn họ biết bà ta sẽ không cho, cố tình giăng bẫy để bà ta sa chân vào.

 

Làm sao bà ta có thể để cháu gái lớn thực hiện được ý đồ?

 

Bà Khương móc từ túi ra ba xu, đưa về phía Thủy Lang: "Đại Nha..."

 

eyJpdiI6ImZKb1kyWG9vYzBCNkowR3I1b2p0c2c9PSIsInZhbHVlIjoiblhBTzhcL3BkMEpXSTM1U2NNN3ZPN3dQR01BNWMzY2VkRFA5eTVzRlhGVTg4RVNJTmQxVE1GUGFJdjRvdkp1MkpWcTZZbHpqM3F3MnB1d2QxTWNnVVwvYzJGNlJ1TEdjTUF5RU9UWXVJbEZyek1XRXhqcnBZQnQ5bUUzM0hzT2F1TmlzRkNOZ2hXSDltdERBdzRSeDR3T3hRNnlwU3BMaWlqTkZVSDhLdm1lRXp4c3JsaHc5V0tJcHVlTXlXd1NQT1hxUnR1MTZ0R3hEZjdTWkc2aklZNlRIQStrN016OUxMZWZFSkVqQUpZMVFQYjgrS2k0dDg0OVhQUXhRb21PYTVmZDc2UXhJMCtVK0l3UzNVKytHWDRLSEcwNDZBb1V4VDNLMStacTZsd2U3OD0iLCJtYWMiOiJkNDVkNzk4OWViMTQ0NDhjNDI1ZTQ0NjkyNmZiM2U1NjIwYzIwNmM4OGI3Y2I3OTA3ZjYwZGMwODU0NDIzODU4In0=
eyJpdiI6ImR1YTR2V2x3Qll1UTVUNXA1S2JVRFE9PSIsInZhbHVlIjoiVGRxMm1URHErK0tHZDlxVnBVXC9tbW9KVEM0VFRsUnVHM0I5ZWJwb1JRWUJaSEtiWmxVZXc3MzV4T3o0Tm9lcjNGa1ErdW5wbDQwTkRRNVJrZ2IxamdnPT0iLCJtYWMiOiI5N2Q0YWFjYTUyNDEzNzBmNWNlNzMzZTgwNGRlMTUwNTU0ZjI5YWUxNGI0MzYyYzE5NTk2NmQ4ZDk0M2FiMmNjIn0=

"Bà đang làm mất mặt tôi, hay là đang kéo chân tôi vậy? Ở một dịp trang trọng như thế này, bà đã cho thì đây sẽ là ấn tượng suốt cả đời, sẽ không còn cơ hội đền bù nữa. Bà muốn để người ta biết rằng, người bà nội luôn miệng nói thân thiết với tôi nhất lại chỉ tặng quà gặp mặt cho đám tiểu bối mỗi đứa một xu thôi sao?"

Ads
';
Advertisement