Dư Tú Hồng / Trịnh Đại Trụ: "..."
Đáng lẽ hôm nay bọn họ không nên mời mờ của ba đứa trẻ đến ăn cơm tối!
"Đương nhiên là sẽ đưa."
Thủy Lang gật đầu hài lòng: "Quả nhiên tôi không cảm ơn nhầm người. Hai người yên tâm, sau này chúng tôi sẽ chăm sóc hai người thật tốt."
Hai người vừa nghe xong, hơi thở liền trở nên gấp gáp.
"Chúng tôi sẽ về lấy tiền ngay!"
Bà Khương còn đang bĩu môi, đột nhiên nhìn thấy cô cháu lớn lại nhìn mình chằm chằm: "Ba đứa, một trăm đồng?"
Thủy Lang lắc đầu, thở dài: "Thôi bỏ đi, cứ xem như ba đứa trẻ gọi lầm người, sau này tôi cũng không nhận bà là bà nội..."
"Thiện Thành!" Bà Khương hét lớn vào trong nhà một tiếng: "Mang hết tiền lương năm nay của con ra đây!"
Ô Thiện Thành: "..." Cầm phong bì đi ra: "Một trăm năm mươi đồng."
"Gom góp lại, cũng tạm đủ." Bà cụ vừa đếm tiền trước mặt mọi người, khuôn mặt lộ vẻ tiếc rẻ, đếm cho mỗi cô cháu gái mười tờ tiền đại đoàn kết: "Chim sẻ vàng, ai mà dính dáng đến nhà chúng ta thì cũng phải dát vàng. Chỉ cần mở miệng gọi hai chữ, ba trăm đồng liền vào tay. Cả thế gian này, chắc chỉ các cháu mới gặp được chuyện tốt như thế!"
Đại Nha nhận tiền xong liền đưa cho Thủy Lang.
Nhị Nha cũng nhanh chóng đưa tiền qua.
Tam Nha trong lòng cũng giơ cao tiền lên, đưa cho mợ nhỏ.
"Đây là bà cho các cháu." Thủy Lang khẽ nhếch môi, nói với ba chị em: "Là tiền tiêu vặt của các cháu."
Nhị Nha lập tức kinh ngạc, trong khoảnh khắc thốt lên một tiếng lại cứng rắn ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm vào tờ tiền mệnh giá lớn nhất trong tay.
Đại đoàn kết!
Hơn nữa là mười tờ!
Oa!!!
Đại Nha lập tức mở to mắt, mặt đỏ bừng vì kích động, suýt chút nữa không giữ chặt được tiền, cả trái tim ngập tràn niềm vui và phấn khích.
Toàn bộ người trong thôn có lẽ không có mấy ai giàu hơn bọn họ lúc này!
Tam Nha cầm tiền cười khúc khích, tính xem có thể mua bao nhiêu cuốn truyện tranh và kẹo sữa bò.
Sau đó nhất quyết đưa tiền cho mợ nhỏ giữ hộ.
Thủy Lang thấy cô bé còn quá nhỏ, liền mở nắp túi đưa thư ra, để cô bé cất tiền vào đó.
Vừa cất xong, Trịnh Đại Trụ và Dư Tú Hồng đã bước vào, trên mặt đầy vẻ tươi cười nhưng trong mắt thì lại giống như mất đi tám mươi cân thịt, tràn đầy vẻ không cam lòng và tiếc nuối, giao ra một xấp tiền dày, gồm cả tiền lẻ mệnh giá năm hào một đồng, cho Đại Nha.
Đại Nha chia một nửa cho Nhị Nha, cả hai liền đếm tiền ngay trước mặt mọi người.
Trịnh Đại Trụ: "..."
Dư Tú Hồng: "..."
Đại Nha đếm xong: "Thiếu hai mươi hai đồng."
Thủy Lang liếc mắt qua, Trịnh Đại Trụ liền giật mình, vội vàng móc từ trong túi quần: "Ồ, ở đây, rơi mất hai tờ."
Một tờ năm đồng, một tờ hai đồng.
Đại Nha nhận lấy, Nhị Nha gần đây đã học tính toán, rất thích đếm tiền: "Vẫn thiếu mười bảy đồng."
Trịnh Đại Trụ lộn ngược cả hai túi quần, không còn một đồng nào cả, Đại Nha quay sang nhìn về phía Dư Tú Hồng.
Mặt Dư Tú Hồng đỏ bừng, cứng đờ, cúi người rút từ trong tất ra một tờ mười đồng, lại từ túi áo trên rút ra một tờ năm đồng, một tờ một đồng, hai tờ năm hào, lén lút nhìn Thủy Lang, rồi hung dữ trừng mắt liếc Đại Nha.
Trước đây, chỉ cần một ánh mắt như vậy cũng đủ làm Đại Nha sợ run nhưng bây giờ Đại Nha chẳng những không sợ, còn chìa tay nhận lấy tiền, nói: "Cảm ơn bà nội."
Dư Tú Hồng mặt càng đỏ hơn, như bị nghẹn họng.
"Mợ của Đại Nha, hôm nay cô cũng thấy rồi, chúng tôi đối xử với ba đứa cháu gái và Chu Huỷ đều thật lòng thật dạ, không hề có chút giả dối nào. Số tiền chúng tôi tiết kiệm được đều dành cho ba đứa cháu, không thể nào có chuyện bán cháu gái đâu. Sau này có những lời đồn đại như vậy, cô tuyệt đối đừng tin."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất