"Thôi được rồi, đừng giả vờ nữa."
Bóng người đang run rẩy nằm trên mặt đất lập tức khựng lại, tiếp tục kêu lên: "Không phải tôi, chuyện này không liên quan gì đến tôi, không phải tôi, cô đi tìm bọn họ đi."
"Tôi không rảnh diễn kịch với ông."
Dưới ánh trăng, Thủy Lang cầm lấy hộp diêm trên bàn, châm ngọn đèn dầu. Cô nhìn người đàn ông trên mặt đất vẫn không động đậy, liền nhấc cao ngọn đèn dầu.
"Á! Cô định làm gì!"
Bà lão vội vàng lao tới, che chắn cho con trai: "Cô điên rồi sao? Nó là chú ruột của cô đấy!"
Ông Ô Thiện Thành đã sợ đến mức mặt tái nhợt, cố gắng vùng vẫy đứng dậy: "Tôi... tôi... là cô, Thủy Lang đúng không?"
Thủy Lang khẽ cười lạnh, đặt ngọn đèn dầu trở lại bàn, lật tung chiếc giường, rồi ra hiệu cho Chu Quang Hách. Hai người cùng ngồi xuống mép giường. "Ông biết tôi đến tìm ông làm gì không?"
Ô Thiện Thành theo bản năng lắc đầu nhưng khi lắc được nửa chừng, nhìn thấy gương mặt Thủy Lang bỗng chốc lạnh lẽo, ông ấy lập tức khựng lại, trong mắt ánh lên sự sợ hãi.
Chuyến đi Thượng Hải vừa rồi, ông ấy đã tận mắt chứng kiến năng lực của Thủy Lang. Không chỉ giỏi đối phó với mọi tình huống, cô còn khiến người ta bất ngờ hết lần này đến lần khác. Trong lòng ông ấy chẳng biết cô còn giữ bao nhiêu bí mật. Chính cô đã khiến anh trai ông ấy, người làm cán bộ, ở thành phố hô mưa gọi gió rất nhiều năm cũng bị đẩy vào cảnh sống dở c.h.ế.t dở. Ngay cả Thân Tú Vân, kẻ từng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hay bà mẹ cậy quyền hống hách nhiều năm ở trong cũng bị cô làm cho khốn đốn đến mất nửa cái mạng.
So với Mộ Hàm ngày xưa, Thủy Lang còn tàn nhẫn hơn gấp bội.
Điều đáng sợ hơn chính là Thủy Lang m.á.u lạnh độc ác hơn Mộ Hàm rất nhiều.
Dù là bố ruột hay anh em ruột, cô cũng chẳng nương tay. Những người đó, kẻ thì ngồi tù, kẻ thì bị đày đến vùng đất lạnh giá. Ngay cả anh trai từng được cả nhà cố gắng bảo vệ, giờ đây cũng nghèo đến mức không đủ cơm ăn, phải quay sang xin bà mẹ.
Người ngoài không rõ nhưng ông ấy thì nhìn rất rõ.
Đứa trẻ này không chỉ trở về để lấy tài sản, mà còn để trả thù họ!
Ở thành phố, ông ấy càng nghĩ càng sợ, liền thuyết phục bà lão nhanh chóng trở về thôn. Chỉ khi quay lại thôn, mới tạm thời được an toàn.
Nhưng không ngờ, vừa về đến thôn, Thủy Lang cũng theo đến!
Cô vừa đến, ngay cả bí thư thôn, người có họ hàng làm quan lớn trên thành phố, cũng bị bắt!
Ông ấy sợ đến mức không ngủ nổi. Nghe nói Thủy Lang đã rời đi, ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định chợp mắt thì cánh cổng lớn vang lên tiếng gõ!
Thủy Lang lại đến!
Như Diêm Vương đến đòi mạng vậy!
"Run cái gì?" Thủy Lang mất kiên nhẫn nói: "Khai hết đi. Ông đã cứu mẹ tôi thế nào, Ô Thiện Bình đã làm gì để thay thế ân nhân cứu mạng, tại sao người được cứu lại thành Lý Lan Quỳnh. Nói rõ ràng tất cả ra."
"Cháu hỏi chuyện này làm gì?" Bà lão nhìn Thủy Lang đầy cảnh giác: "Chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi, mẹ cháu cũng đã mất..."
"Một phút nữa mà không bắt đầu kể." Thủy Lang ngẩng đầu quan sát mái ngói trên nóc nhà, "Tôi sẽ đốt căn nhà này. Vừa hay, căn nhà nằm ngay đầu thôn, trước sau trái phải không có ai ở, chắc sẽ không gây ra hỏa hoạn lớn."
"Mày dám!" Bà lão suýt nhảy dựng lên, trợn tròn mắt: "Đây là công sức nửa đời người của tao! Mày mà động vào, tao sẽ... tao sẽ..."
Nói đến đây, hình ảnh đứa cháu trai trong trại giam, Thân Tú Vân đứng giữa đám tử tù, cháu gái bị kéo đi bởi nhân viên trại cải tạo, con trai cả tàn tạ, tất cả lướt qua trong đầu bà ta. Những người đó khi đối đầu với Thủy Lang đều đã tuyệt vọng, suy sụp đến mức không thể chống đỡ. Bà lão bỗng nghẹn lời.
"Thiện Thành, Lang nhi muốn nghe thì cứ kể đi. Dù sao cũng chỉ là mấy chuyện cũ rích."
"Hồi đó, tôi vừa mới vào trường trong thị trấn dạy học, buổi tối chỉ có một mình tôi trực. Nghe thấy tiếng xe và tiếng khóc bên ngoài, tôi nhìn thấy hai người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ, dìu một người đàn ông trung niên bị thương. Tôi mở cổng trường, cho họ vào."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất