Mặt bà ta đỏ bừng vì xấu hổ, hét lên:
"Cháu đừng nghe họ nói bậy! Bà lớn tuổi thế này rồi, còn mấy gã thanh niên trí thức cái gì chứ! Đúng là nói nhảm!"
Thủy Lang tiếp tục quan sát căn phòng:
"Hai vạn tệ, chẳng lẽ đều tiêu hết vào đám thanh niên trí thức đó?"
"Không thể nào! Chúng nó xứng đáng chắc?" Giọng điệu bà lão bỗng có chút đắc ý: "Chúng nó định moi tiền, cướp đồ của bà nhưng bà chẳng cho một xu. Vớ... vớ được cái gậy là bà đuổi chúng đi ngay!"
"Tôi cũng không cần nhiều, năm nghìn thôi." Thủy Lang đứng cạnh đầu giường, nhìn đống rơm lót dưới lớp đệm, tay cầm đèn dầu: "Bố nói các người đã dành cho tôi hai vạn tệ, tôi chỉ lấy năm nghìn, thế đã là hiếu thảo lắm rồi, đúng không?"
"Cháu... cháu... để cái đèn đó xa ra!"
Bà lão hoảng hốt nhìn tay Thủy Lang, hét lên: "Đừng có đốt nhà bà nữa!"
"Nếu tôi không lấy được thì không ai có được." Thủy Lang mỉm cười nói: "Tiền của bà, chắc chắn là giấu đâu đó trong nhà này. Một mồi lửa thôi, đốt hết, cả nhà cả tiền đều tan thành tro."
"Đồ điên! Bố cháu nói gì cháu cũng tin, ông ta nói hai vạn thì bà phải có hai vạn à? Đồ nghiệt súc! Bỏ xuống!" Bà lão sợ hãi đến chân run rẩy, thấy Thủy Lang bắt đầu vung vẩy đèn dầu, vội vàng nói: "Một nghìn! Thật sự không còn nhiều hơn đâu!"
Thủy Lang dừng lại một chút, quay người lại: "Lấy đi."
Bà lão thở phào, nói: "Cháu bỏ cái đèn xuống trước, bà sẽ đi lấy."
"Không lấy thì tôi đốt thật đấy, đây là lần nhắc nhở cuối cùng."
Bà lão lẩm bẩm chửi, chân run lẩy bẩy, rút chìa khóa từ cạp quần ra, đi tới chỗ mấy cái hòm gỗ xếp chồng lên nhau, vừa di chuyển vừa rủa: "Đứa nào cũng là đồ nghiệt súc! Kiếp này sao tôi khổ thế này? Không có đứa nào hiếu thảo, toàn lũ đến đòi mạng!"
Thủy Lang nhìn bà lão thò nửa người vào trong hòm, lấy ra một cái hòm nhỏ, rồi lấy một hộp trà, mở nắp ra, lôi ra mấy cuộn tiền giấy lớn: "Đây là năm trăm."
Rồi bà lão lấy thêm một hộp nữa, lôi ra thêm mấy cuộn tiền: "Đây cũng là năm trăm."
Thủy Lang nhận lấy một nghìn, nhét vào túi áo cảnh sát của Chu Quang Hách, rồi nghe tiếng khóc lóc của bà lão, quay lại nói: "Bà đừng khóc nữa."
Bà lão đau lòng thật sự, nước mắt giàn giụa: "Lang Nhi, thấy bà thương cháu chưa? Sau này khi lấy lại được gia sản, cháu phải nghĩ đến bà đầu tiên nhé!"
"Nhất định." Thủy Lang nhìn mấy cái hòm.
Nghe được lời khẳng định đó, bà lão như bớt đau lòng đi một chút.
Thôi thì, vẫn còn bốn nghìn đồng giấu ở chỗ khác.
Bà lão nghĩ, lý thuyết "không để trứng vào cùng một giỏ" mình vẫn nắm rất rõ.
Nghĩ vậy, bà ta định nhấn mạnh thêm sự hy sinh của mình nhưng đột nhiên, chùm chìa khóa trong tay bị giật mất. Bà ta ngẩn người một lát rồi hét lên: "Cháu lấy chìa khóa của bà làm gì? Trả lại đây!"
"Giữ bà ta lại."
Thủy Lang nói với Chu Quang Hách, rồi lật cái gối của bà lão lên. Quả nhiên, dưới đó có một cái hộp dài.
Thủy Lang thử từng chìa khóa, cuối cùng, khi tra đến chiếc chìa cuối cùng, bà lão hét lên: "Cứu mẹ với! Thiện Thành! Cứu mẹ với! Thiện Thành mau qua đây!"
"Rắc."
Âm thanh nhỏ nhẹ ấy như một nhát búa đập mạnh vào tim bà lão. Bà ta định xông tới nhưng không thể nào đẩy nổi bức tường cao lớn trước mặt, đành gào khóc thảm thiết: "Trời ơi! Sao ông trời lại để tôi khổ thế này?"
"Đồ nghiệt súc! Đừng lấy hết của bà!" Bà lão mắng xong lại đổi sang vẻ đáng thương, nước mắt chảy ròng: "Lang à, bà đã móc hết tiền tích góp ra cho cháu rồi. Bà bù thêm một nghìn nữa, cháu lấy một nửa thôi, phần còn lại để bà sống qua ngày, được không?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất